Thursday, October 9, 2014

Mối tình đầu trong tim những kẻ yêu nhau…

Có một sự thật là bạn sẽ không biết bạn có gì cho đến khi đánh mất nó, nhưng cũng có một sự thật 

khác là bạn cũng sẽ không biết mình đang tìm kiếm cái gì cho đến khi có nó.


 May ao thun quang cao


Thế là lại mùa nữa cây mí ra hoa. Hoa tím nhưng nhức cả một khoảng trời. Hoa rưng rưng rơi theo làn gió dù rất khẽ. Hoa rắc cả những cánh mỏng manh lên đầu đứa con xa xứ lâu lắm mới trở về… Tôi cứ đứng như thế, rất lâu dưới gốc mí già nua xù xì, lòng lại run lên. Hệt như lần đầu tiên tôi đã từng run lên như thế, với Ngân.
Tôi vẫn nhớ ngày xưa trong cuốn sổ tay giờ đã cũ mèm, có ghi rất nắn nót câu nói của Huy-gô: Người ta có thể xóa mọi thứ trên trái đất, nhưng không thể xóa hết dấu vết của mối tình đầu trong tim những kẻ yêu nhau. Thời gian luôn có câu trả lời xác đáng. Giờ nghĩ về Ngân, trong cái màu tím biếc của hoa mí nơi mình đã lớn lên, lòng tôi không khỏi bồi hồi. Đúng là dấu vết của tình yêu ấy vẫn còn, vẫn nằm đâu đó trong một góc khuất của trái tim tôi.

 Rang su cao cap


Chúng tôi đã từng yêu nhau như thế, năm cả hai 17 tuổi. 17… biết bao khờ dại, hồn nhiên. Dưới gốc cây mí ấy, trong đêm trăng huyền ảo, Ngân lần đầu tiên nói lời yêu. Ấp úng, ngượng ngùng, bối rối, hai tay Ngân cứ tự đan vào rồi lại tháo ra, cảm giác rất thừa thãi. Rồi rất lâu sau mới thốt ra được: mình… mình… rất thích ấy. Thích không phải là yêu nhưng cả hai đều hiểu. Đêm ấy, dù trăng mờ ảo, nhưng hình như nó là đêm trăng đẹp nhất trong lòng hai đứa. Đẹp và ám ảnh đến nỗi sau này dù đã lạc vào khói bụi phố phường, chợt thấy một mảnh trăng non, lòng lại nhoi nhói những kỷ niệm…

Rồi hai đứa lớn lên, cùng rời xa quê vào đại học. Tình yêu trong sáng đã nâng đỡ hai đứa trong khát vọng của tuổi đôi mươi. Những khó khăn của ngày ấy dường như chẳng là gì cả. Chỉ biết cứ đi, cùng sẻ chia và cùng nhìn về phía trước. Những tháng năm ấy thật đẹp, thật lãng mạn. Cuối mỗi tuần Ngân lại lóc cóc đạp xe sang trường tôi. Chỉ vậy thôi mà ấm áp biết nhường nào…
phutungoto

Tưởng cứ vậy, mãi hạnh phúc với tình yêu đầu đời ngập màu hồng ấy, nhưng bất ngờ vào năm thứ ba đại học, Ngân nhận được học bổng du học. Tôi ở lại, Hà Nội trống vắng, quê nhà cũng trống vắng, hoa mí tan tác trong gió bão… Nước mắt bắt đầu rơi cho những ngày tháng xa nhau. Rồi cũng chẳng biết ra sao. Cứ lặng lẽ dần, thưa thớt dần những cánh thư từ phương trời ấy để rồi cuối cùng hai đứa bặt tin nhau.
 sua may nuoc nong

Ra trường. Biết bao lo âu toan tính cho một cuộc sống mới. Màu hồng thời sinh viên chỉ còn trong quá khứ. Tôi bắt đầu phải nhìn mọi việc thực tế hơn. Phải suy nghĩ lại về mối quan hệ với Ngân đang dần trở nên vô vọng. Sau đại học, Ngân tiếp tục ở lại học cao học. Và tôi, chấp nhận một ngã rẽ khác cho cuộc đời. Không một câu chia tay và một lời chào tạm biệt. Hình như, làm vậy thì nhẹ lòng hơn.

Thời gian trôi đi, mỗi người một cuộc sống. Nghĩ rằng mọi thứ trong quá khứ đã ngủ yên. Nhưng giờ trở về bắt gặp lại màu hoa cũ, khung cảnh cũ mới chợt hiểu rằng, kỷ niệm thực ra chỉ nằm đâu đó trong ngăn kéo trái tim. Có lẽ luôn là vậy: không thể nào xóa hết dấu vết của mối tình đầu trong tim những kẻ yêu nhau…



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment