Thursday, September 11, 2014

Hôm nay ta chia tay không có nghĩa em quên

Anh à!
*Em cho người khác mượn bờ vai của em nhé?
…….bởi anh đâu cần nó nữa.
*Em cho ai đó chút ít hơi ấm từ bàn tay em được ko?
…….bởi tay em nhỏ bé không đủ để sưởi ấm trái tim anh.
*Cho em rẽ sang con đường nhỏ bé khác nhé anh?
…….vì đường anh tuy rộng nhưng đã không còn chỗ cho em nữa rồi!!
 Quan ao cong nhan


Em giờ đây chông chênh giữa hai bờ quên nhớ. Nhưng em sẽ cố bước về phía quên. Em tự cho phép mình nhớ anh thêm một chút nữa thôi. Ngày mai, em sẽ quên anh từ những điều giản đơn nhất!

Cho Gà, cho đêm Hà Nội không ru ai đó ngủ
Tháng sáu đến và đi với những cơn mưa rào đầu hạ bất chợt, với ánh nắng như muốn đốt cháy tất cả. Phố mùa hạ hoang hoải và chênh chao đến lạ.
Dong phuc cong nhan

“Tháng sáu nóng như đổ lửa
Nên chúng mình chẳng ai nói gì”

Em và anh, chúng ta đã đi qua nhau như thế. Cả hai đều im lặng rồi dần dần lạc mất nhau lúc nào không hay.

Tháng bảy về cùng với những tia nắng dịu dàng hơn, với những cơn mưa ngâu – cơn mưa nước mắt của sự đoàn tụ. Tháng bảy vui là vậy, nhưng em thì phải quên anh thôi. Quên anh từ những điều giản đơn nhất.
 Quan ao bao ho lao dong

Em sẽ quên lần đầu ta gặp mặt. Ngày ấy, em chẳng để ý đến sự có mặt của anh, chỉ thao thao bất tuyệt với đám bạn. Anh bắt chuyện, hỏi gì thì em nói, vậy thôi. Để rồi sau đấy có tình cảm với anh từ bao giờ cũng chẳng nhớ rõ. Rồi em dần quên những tối nói chuyện hàng tiếng đồng hồ với anh. Khi ở nơi anh sống, ngày mới đã sang, còn em thì díu mắt lại vì cơn buồn ngủ đến. Nhưng chúng ta vẫn tiếp tục chuyện trò.
Giay bao ho lao dong

Quên anh, là quên những dự định về cuộc sống sau này mà cả hai đã nhắc đến trong những câu chuyện đêm khuya. Là em sẽ không còn thấy bóng đá nhàm chán khi ngồi xem cùng anh. Là em sẽ không bị “fan cuồng” nào theo đuổi nữa khi anh về Việt Nam. Là anh sẽ thực hiện tất cả những hình phạt mà “quan tòa đáng yêu” của anh ghi trong sổ sau mỗi lần anh “phạm tội”…

Quên anh, là quên những lúc mỉm cười vu vơ khi đợi đèn xanh, bất chợt nhận được tin nhắn của một người cách em 2 múi giờ. Là quên những lúc mệt mỏi, được nghe những bản tình ca anh gửi, thay cho những gì anh muốn nói…

“Anh đang trên đường trở về quê nhà
Sẽ vượt qua những đại dương bao la chỉ để thấy được nụ cười của em lần nữa”
 Ao thun cong nhan

Anh! Sẽ có một ngày, một ai đó sẽ nói cho em nghe những điều trên. Chắc chắn không là anh. Vì em biết anh đã có người khác để quan tâm. Có lẽ lời tỏ tình vào ngày mà cả thế giới gọi là nói dối ấy không còn ngọt ngào như ai đó đã nói nữa. Nó quá đỗi mong manh nên mình mới buông tay nhau dù chưa một lần nắm giữ. Em nhận ra sau tất cả, anh mang đến cho em hy vọng, nhưng chỉ có em ngộ nhận. Em giờ đây chông chênh giữa hai bờ quên nhớ. Nhưng em sẽ cố bước về phía quên.

“Hôm nay ta chia tay không có nghĩa em quên
Chỉ là nhớ, rất nhớ nhưng âm thầm”

Em tự cho phép mình nhớ anh thêm một chút nữa thôi. Ngày mai, em sẽ quên anh từ những điều giản đơn nhất!
 Bao ho lao dong lien quan


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment