Friday, September 5, 2014

Trái tim nhảy múa

"Bạn có biết rằng người bạn yêu thương thực ra rất bình thường, chính tình yêu của bạn đã làm cho người đó trở nên thật đặc biệt?

Bởi vì chỉ có bạn, chính bạn, duy nhất bạn, mới có thể nhìn ra những điều đặc biệt ở một con người bình thường để yêu thương nhiều đến vậy 

Chúng ta yêu một người không phải bởi vì người ấy đặc biệt. Chúng ta yêu họ bởi vì họ đem lại cảm giác khác biệt trong trái tim mình."

sua chua may in gia re


Cậu ta vẫn tủm tỉm cái nụ duyên “đáng ghét” và lại xoay quyển nháp về phía nó: “Anh thích nhìn em cười!”. Nó như nghe toàn bộ hồng cầu trong cơ thể đang cùng ào về tim, tạo thành cơn lốc hất tung cái quả chuông tình cảm bật khỏi lồng ngực của nó.

***
Quan ao cong nhan
Tiết cuối, giờ Logic, môn học nó yêu thích nhất, Dương bắn qua chỗ nó mảnh giấy gấp làm tư. Nó hấp tấp mở ra: “Anh thích em, bé ạ!” Một luồng điện chạy dọc qua tim. Nó quay ngoắt xuống bàn dưới, đôi mắt hình viên đạn phi thẳng cái lườm vào Dương. Nhưng nó chưa kịp mở mồm thì…

-    Chuyển cho Hằng hộ cái!

Dương đáp gọn lỏn rồi vờ cắm cúi ghi chép, hòng qua mắt thầy. Nó tẽn tò quay lên, đẩy tờ giấy cho Thủy ngồi cạnh.
sua may nuoc nong

-    Đưa cái Hằng! - Rồi hí húi giải tiếp bài toán Logic đang dở.

Nóng. Cảm giác nóng bừng lan tỏa hai má nó. Không soi gương, nó cũng biết mặt mình đang đỏ lên. Triệu chứng của cái sự ngượng đây mà. Hi vọng Dương không bắt được quả tang nó vừa ăn dưa bở.
Sửa máy lạnh

“Hă… aaa hăaaat… hắtttt… xìììì…”

Cả lớp đang im phắc bỗng cười rộ lên bởi thứ âm thanh vừa phát ra từ đường mũi của nó. Vang thế chứ. Trên bàn giảng viên, thầy giáo nhìn xuống chỗ nó và sau một giây nhận biết nơi phát ra nguồn âm thanh gây chấn động, thầy bất giác phì cười. Hic, xấu hổ chết được!
 Phu tung o to

-    Mày bị cảm à? - Cái Thủy thì thầm, vẻ quan tâm.

-    Có mà cảm nắng thì có! - Trang xen vào.

Nó buông bút, cấu vai Trang nghiến ngấu khiến con bạn kêu lên khe khẽ và trả đòn nó bằng một cái véo đau điếng. Ai đó khều nhẹ vào lưng nó. Nó tảng lờ.

-    Nè! - Là Dương.
Bao ho lao dong

-    Để yên người ta làm bài! - Nó cáu kỉnh quay xuống.

-    Nguyên gửi nè. - Dương cười toe toét.

Nó chộp tờ giấy và quay phắt. Chữ của Nguyên: “Tí café đi. Tớ khao lap.”

Có thế chứ! Nó quay sang trái, tia tận bàn bốn dãy trong, nơi có Nguyên đang hóng qua chỗ nó, nháy mắt một cái rồi quay lên, không quên phát tán một nụ cười trìu mến với cậu bạn.
Giay dan tuong

Tan học, ngồi với Nguyên trong quán café, nó thấy Dương và Hằng tung tưởi lướt qua, cười đùa vui vẻ.

-    Hai đứa kia dạo này cứ như thể một đôi. - Nguyên hất mắt ra phía Dương, bình phẩm.

-    Ôi dào, không quan tâm. Tớ ghét con bé Hằng, hời hợt và giả tạo! - Nó dằn giọng.

-    Vânggg. Có mỗi cô là sâu sắc và chân thật thôi! – Nguyên rót vào mắt nó ánh nhìn tủm tỉm.

-    Chứ không ààà…- Nó nhìn Nguyên, khẽ nguýt dài và cười, quá quen với cái giọng điệu châm chọc của bạn.

-    Chẳng phải cậu cũng chơi thân với Dương sao? – Nguyên tiếp lời.

-    Ừ, thì nói chuyện nhiều hơn trước. Cơ mà tớ vẫn ghét tính hắn. – Nó thủng thẳng đáp.

-    Ghét của nào trời trao của ấy. Tớ thấy Dương có vẻ thích cậu. - Nguyên cười cười.

-    Ơ, tớ không quan tâm. Con trai các cậu, nay cô này, mai cô khác, ai mà tin! - Nó dài giọng.

-    Gớm, được người ta để ý, thích quá còn vờ!

Nó ghét cái ánh nhìn đắc ý của Nguyên. Nguyên luôn vậy, khi nó hào hứng kể về một hotboy nào đó mà nó cảm mến, kiểu gì cậu ấy cũng chê bai người đó đôi ba câu để làm mất điểm của hotboy trong mắt nó. Nhưng khi thấy ai đó thích nó mà nó ra chiều khó chịu, cậu ấy lại hí hửng vun vào. Thì ra con trai xấu bụng và ích kỷ như nhau, hiềm khích nhau từng tí một. Ngay cả người bạn tốt nhất của nó mà còn thế nữa là. Song, về mặt này, nó phải công nhận Dương dễ chịu hơn Nguyên. Nó quen Dương chỉ mới vài tháng, từ khi cậu ấy chuyển vào lớp. Hai đứa ngồi gần nhau nên hay nói chuyện, nó thường trao đổi với Dương về môn học yêu thích. Điều đó khiến Dương thích nói chuyện với nó. Từ chuyện học tập, đến chuyện cuộc sống, Dương nhiệt tình với những chia sẻ của nó. Cả khi nó kể về cậu bạn thân nhất là Nguyên, về tình bạn đẹp của hai người, Dương vẫn lắng nghe với thái độ cảm mến, trân trọng.
 Trong rang gia

Nó tự hào:

-    Dương thấy thế nào?

Dương cười:

-    Dương vui khi bạn Dương có được người bạn tốt như Nguyên chứ sao.

Nhưng Dương không dịu dàng và mềm mại như Nguyên, Dương không biết cách lấy lòng nó, Dương không bao giờ nhân nhượng và ga lăng với con gái…Ti tỉ lý do khiến Dương trở nên đáng ghét trong mắt nó. Bao lần nó hờn giận, ấm ức, và thậm chí muốn tẩy chay Dương. Lạ thay, nó không làm được điều đó. Nó thường nghĩ rất lâu về cái người làm nó giận, nó ghét. Đó là thứ tình cảm mâu thuẫn mà nó không tài nào lý giải được, khi nó nhận ra rằng về phương diện tình bạn, Dương đã gần đuổi kịp Nguyên chỉ sau một khoảng thời gian quen biết khá chóng vánh. Ừ, có thể nó không ưa Dương, nó ghét Dương thật, nhưng cái sự quý nó dành cho Dương nhiều hơn sự ghét nên đã cân bằng thành bạn chăng? Nó ngạc nhiên vì chẳng bao giờ nó giận Dương được lâu. Nó nghĩ, ừ, có thể là ghét một tẹo, giận hai tẹo, đồng thời thương ba tẹo, nên đã đạp bằng được tất cả. Thế là hai đứa lại nói chuyện với nhau thân thiết.
 May ao khoac cho tan binh

***
-    Nè, cậu nghĩ sao nếu tớ yêu Hằng? - Dương hỏi nó trong buổi học chiều thứ tư.

-    Tốt thôi. - Nó lơ đãng. - Ai cũng nghĩ hai người là một đôi đấy! Miễn cậu đừng làm Hằng đau khổ là được. Tớ ghét con trai yêu rồi quay mặt, làm con gái đau khổ!”

Dường như Dương chẳng nhận ra chút ám chỉ trong câu nói của nó.

-    Ừ, nhưng mà tớ đâu có thích Hằng. Tớ thích người khác cơ, chẳng ai biết đâu.

-    Ừm, đó là chuyện của cậu. - Nó làm ra vẻ không quan tâm.

-    Nè, nghe tớ nói nè. - Dương bắt đầu cái giọng điệu gia trưởng quen thuộc khi nó quay xuống giờ trống tiết.

-    Gì thế?

Dương nhìn nó rồi viết xuống quyển nháp: “Cậu có cho tớ một cơ hội để yêu cậu không?”

Nó ngó vào mắt Dương, găm một ánh nhìn hoài nghi. “Sao hỏi tớ câu đó?”

-    Vì tớ thích cậu.

Một từ “Điêu!” lạnh lùng sắp rơi khỏi lưỡi nó, nhưng trông vẻ mặt tội tội của Dương lúc đó, nó bỗng chuyển cung bậc.

-    Cũng giống như cậu thích Hằng thôi!

-    Không, khác mà. Cậu thật ngốc!

-    Phải, tớ ngốc! Tớ bắt đầu thấy ghét cậu rồi đấy! - Nó dằn dỗi.

-    Vì sao? Vì tớ đã thích cậu à? - Giọng Dương bức xúc.

-    Không. - Nó cười, chẳng bực bội mà cũng chẳng quan tâm. - Tớ ghét con trai nửa vời, nay thích cô này, mai thích cô khác. Rồi cũng đến lúc cậu quen một cô bé khác mà tảng lờ tớ như tảng lờ Hằng thôi.
bao tri may lanh

-    Không phải, cậu nói thế mà cũng nói được à? Con trai có thể thích một ai đó rồi hết thích là chuyện bình thường. Như một cơn cảm nắng thoáng qua thôi.

-    Nhưng con trai bạn tớ không thế.

Nó định buột mồm, “Nguyên không thế!”, song, nó đã kịp stop. Đúng, Dương không giống Nguyên. Nguyên luôn làm nó cười, còn Dương chỉ khiến nó tức anh ách. Nó và Dương như Trăng với Trời, như nước với lửa, không ngày nào là không có chuyện cãi nhau, nếu không cãi nhau, Dương cũng khiến nó ngấm ngầm ấm ức vì một va chạm nào đó. Nguyên không thế, cậu ấy luôn biết cách làm nó vui. Hai đứa hiểu nhau đến nỗi Nguyên có vờ kiếm chuyện công kích nó cũng không làm nó giận được, bởi nó biết rằng cậu bạn chỉ lừa trêu mình. Nó yêu quý Nguyên và luôn dành cho cậu ấy một tình cảm ưu ái. Nó cảm nhận được rằng, tình cảm giữa Nguyên và nó có cái gì đó trên cả tình bạn, một cảm xúc mà hai đứa chưa một lần dám gọi tên. Tình cảm ấy như pha lê sáng trong luôn dạt dào, ngập tràn tâm hồn nó. Ừ, thì cái gì đến cứ đến vậy. Miễn rằng nó và Nguyên luôn thấy vui từng ngày khi ở cạnh nhau.

-    Trả lời câu hỏi của tớ đi!

Dương quệt nhẹ cái thước kẻ vào tay nó. Nó nhìn Dương, chợt nghĩ, giá lúc này là Nguyên thì nó sẽ không ngần ngại một cái gật đầu để được song song bên cạnh Nguyên, người luôn mang lại tiếng cười ý nghĩa cho cuộc sống của nó.

-    Cậu ghét tớ đến thế kia à? - Dương gục gặc khổ sở.

-    Không.

Ít ra thì lúc này nó thấy Dương không còn đáng ghét. Nó cảm nhận được tình cảm Dương dành cho nó là thật.

-    Còn Hằng thì sao? - Nó vẫn tránh câu hỏi của Dương.

-    Với Hằng chỉ là chút rung động thoáng qua. Tớ nhận ra cậu mới là người có ý nghĩa với tớ. Lẽ nào cậu không cảm nhận được sợi dây thân thiết giữa chúng ta sao?

Nó tưởng mình có thể nghe thấy âm thanh của tiếng thở dài thất vọng từ Dương.

-    Nhưng tớ không tin cậu. Con trai dễ rung động vậy sao? Cậu còn nhớ mảnh giấy hôm trước cậu nhờ tớ chuyển cho Hằng chứ? - Nó hậm hực tố cáo.

-    Cái đó…- Dương bất ngờ lúng túng. - Đó là mảnh giấy tớ viết cho cậu.

-    Cho tớ? - Nó tròn mắt, hoài nghi.

-    Ừm. - Dương cúi xuống quyển nháp, nguệch ngoạc. - Nhưng tớ phải đánh lạc hướng cậu, vì tớ sợ…

Dương bỏ lửng câu nói, xoay ngược quyển nháp theo chiều mắt nhìn của nó và tủm tỉm cười. Trên giấy hiện ra hình vẽ đứa con gái đang dứ dứ nắm đấm về phía một gã trai mắt cận. Nó phì cười, lấy thước kẻ gõ mạnh vào tay Dương. Cậu ta vẫn tủm tỉm cái nụ duyên “đáng ghét” và lại xoay quyển nháp về phía nó: “Anh thích nhìn em cười!”. Nó như nghe toàn bộ hồng cầu trong cơ thể đang cùng ào về tim, tạo thành cơn lốc hất tung cái quả chuông tình cảm bật khỏi lồng ngực của nó. Không phải bởi đây là lần đầu tiên một đứa con trai xưng “anh” hoặc nói lời tình cảm với nó. Mà chính bởi lần đầu tiên một đứa con trai không hơn tuổi, không được phong chức anh lại dám xưng “anh” và còn cả gan buông lời tình cảm với nó. Triệu triệu hồng cầu lúc này lại dồn về mặt rồi phi nước đại ngược trở lại tim. Lặng mất mấy giây, nó không nói được câu nào, cũng không biết phản ứng ra sao. Nhưng chỉ nhiêu giây đó thôi, chẳng đủ để một đứa con trai tinh tế kịp nhận ra sự thay đổi sắc thái tâm lý trong nó.

-    Bỏ cái kiểu xưng hô đó đi. Không hợp với cậu đâu! - Nó nhìn cậu bạn mà như thể đang không nhìn, như thể Dương không tồn tại ở đó.

-    Kệ. Anh thích thế! Cũng chỉ là một cách nói thôi mà.

Nụ cười vẫn chưa tắt trên môi Dương. “Cậu ấy thật đáng mặt đàn ông” - Nó nghĩ thầm. Nó biết có những đứa con trai thích một cô nàng nào đó nhưng chỉ ngấm ngầm đơn phương mà không một lần dám thổ lộ. Đôi khi, họ còn ngờ nghệch đến mức chẳng nhận ra cô gái đã bật đèn xanh cho mình. Nó thấy thương thay cho những tên con trai kém vía như vậy.

-    Nếu tớ trả lời “không” thì sao? Mà “có” thì sao? - Nó đáp lời Dương bằng một câu hỏi.

-    Cứ trả lời đi!

Nó cảm tưởng Dương như người đang đu trên cây cao, không biết mình sẽ rơi bất kỳ lúc nào. Nhưng, nó không lẩn được rồi. Nó cười.

-    Tớ có một điều kiện. Từ giờ cậu đừng làm tớ giận nữa nhé!

Lời nó giống như bước chân của một người đi trên một sợi dây, chậm chạp, căng thẳng, cân nhắc, để đặt được chân vào điểm cân bằng duy nhất, run rẩy, song, chính xác.

-    Ok, nhớ rồi, thưa cụ!

Dương nháy mắt tinh nghịch. Thật ngạc nhiên, ngày hôm nay, không nhớ lần thứ bao nhiêu rồi, Dương đã làm nó cười. Thầy giáo bước vào lớp. Nó giật mình quay lên, nhanh nhẹn lật giở quyển vở trước mặt, sẵn sàng cho giờ học tiếp theo.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment