Sunday, September 28, 2014

Với em tất cả như mới ngày hôm qua đây thôi

365 ngày xa cách đằng đẵng, khoảnh khắc gặp nhau ngắn ngủi, chỉ có nước mắt rơi xuống thay cho nỗi buồn chia ly, nhưng Chức Nữ biết rằng, phía bên kia cầu Ô Thước vẫn có một Ngưu Lang âm thầm chờ đợi…Nỗi nhớ trở thành hi vọng cho mộng ước dài lâu, mưa ngâu thay lòng khóc vơi đi những xót thương vời vợi… Còn chúng mình, khoảng cách có lớn thế không? Xa cách có nhiều thế không? Em lấy nỗi nhớ lấp đầy cho nỗi trống vắng khắc khoải…“Tự hỏi, bên kia cầu Ô Thước, có ai đợi em không?” 
May ao thun quang cao

Gió mùa đông bắc tràn về ngay trong lòng mùa thu. Em vội khoác lên mình chiếc áo rồi dắt xe ra khỏi nhà. Lang thang trên những con đường, ngõ hẻm mặc cho cảm giác se lạnh lùa vào người. Bản nhạc dặt dìu với ca từ da diết: "Em đã biết cô đơn là thế mỗi khi cách xa anh, từng đàn chim cuối chân trời biếc tìm nơi bình yên...ước gì anh ở đây giờ này,ước gì anh cùng em chuyện trò cùng nhau nghe sóng xô ghềnh đá ngàn câu hát yên bình...". Tất cả làm em quay quắt trong nỗi nhớ về anh.

Ngày đi anh hẹn mùa đông tới anh sẽ về...anh bảo không muốn em một mình lang thang trên phố mùa đông, lạnh và cô đơn lắm. Chiếc khăn len em đan từng sợi bằng nỗi nhớ anh và hẹn đến khi anh về sẽ tự tay mình quàng cho anh...Vậy mà đã 10 mùa đông đi qua. 10 mùa đông em vẫn một mình lang thang trên con phố.

Ngày bên anh, những con đường sao chưa đi đã hết. Vậy mà phố không anh con đường trở nên hun hút, chiếc khăn em đan vẫn còn đó thơm mùi len mới.. Anh biết không, đã giao mùa rồi! Phố lại được ngắm nhìn từng đôi tình nhân tay trong tay  đưa nhau đi dạo, góc quán nhỏ nơi anh và em ngồi, vẫn chiếc bàn đó, bên hàng cây đó... tất cả vẫn còn nguyên như ngày chúng ta bên nhau. Chỉ có em và anh là thay đổi. Em đã không còn là cô bé mà ngày xưa anh hay gọi là ngốc nữa. Anh đã từng nói rằng “Anh thích mùi hương trên mái tóc đen dài và mượt” và thì thầm bên tai em rằng “như vậy em sẽ thấy ấm hơn khi mùa đông đến”, em đã rất hạnh phúc và nghĩ rằng em sẽ để như vậy. Sẽ làm anh vui. Nhưng anh ơi! Mái tóc của em đã ngắn đi rất nhiều bởi cứ sau một lần muốn mình thay đổi, hứa với mình rằng sẽ quên... em lại cắt ngắn thêm một chút.
 Rang su cao cap
Tưởng rằng mọi thứ đã ngủ yên trong em, vậy mà hôm nay một chút gió của mùa thay lá mang anh về với em. Em lại là em. Em nhớ anh da diết, giá như lúc này có anh ở bên, em sẽ ôm lấy anh thật chặt, sẽ khóc oà trên đôi vai anh, được gục mặt lên ngực anh mà thủ thỉ những lời yêu.. nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng của riêng em. Anh giờ này ở đâu, làm gì em cũng không thể hình dung được, đến ngay cả hình bóng của anh giờ đã trở nên nhạt nhoà trong ký ức của em... 10 năm trôi qua, nhưng với em tất cả như mới ngày hôm qua đây thôi. Những tưởng cuộc sống với bao guồng quay sẽ làm em thay đổi, mà  em cũng đã thay đổi thật, chỉ tại hôm nay giao mùa thôi anh!

Anh! Lời anh nói sẽ không buông tay em cho đến khi em tìm được hạnh phúc cho riêng mình, giọng nói ấy nụ cười ấy sao em có thể quên, vậy mà anh nỡ đành quên sao anh?! Người ta nói đúng: xa mặt cách lòng. Tình cảm con người là quy luật của sự lãng quên. Em vẫn biết thế nhưng sao thấy lòng mình chống chếnh đến vậy.
 Giay dan tuong

Ngày anh đi, anh nói rằng đợi anh về chúng ta sẽ luôn ở bên nhau sau này và mãi mãi. Anh nói rằng sẽ không bao giờ làm tổn thương em. Thế mà chỉ một tháng sau ngày anh đi, anh nói với em rằng hãy quên anh đi, anh sẽ không gọi điện nói chuyện với em hàng ngày được...anh sẽ khóa máy...chỉ đơn giản vì anh muốn tu chí luyên tập. Em chẳng biết anh phải luyện tập cái gì. Có nhất thiết phải thế này không anh? Có phải anh nói rằng "như vậy em sẽ thấy ấm hơn khi mùa đông đến” là anh muốn em tự chăm sóc cho bản thân mình để rồi anh sẽ xa em. Anh sẽ đi về một nơi xa nơi đó sẽ không có em.

10 năm rồi không một tin tức, chỉ nhớ rằng lá thư cuối cùng em viết cho anh em nói rằng em trân trọng sự lựa chọn của anh, em sẽ không níu kéo, sẽ để anh thanh thản mà đi tìm lí tưởng sống của mình... Em đã khóc thật nhiều, nhưng không một câu níu kéo bởi vì em còn có lòng tự trọng của một người con gái. Và thế là chúng ta mất nhau thật...
phutungoto

Anh ạ, chỉ hôm nay thôi nhé, ngày mai trời sẽ rất cao nắng lại sẽ rất trong, một ngày mới lại bắt đầu. Em lại trở về là em - một người phụ nữ của gia đình, là mẹ của hai đứa con ngoan ngoãn, là vợ của người chồng biết yêu thương và trân trọng em. Chỉ hôm nay thôi nhé, sẽ không có lần thứ hai em nói dối chồng mình rằng em đến nhà đồng nghiệp có chút việc cơ quan để rồi lang thang suốt con phố dài thả mình trở về với nỗi nhớ xa xăm....Chỉ hôm nay thôi anh nhé.




Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment