Saturday, November 29, 2014

Cảm giác cô đơn không có ngay từ khi chúng ta sinh ra mà bắt đầu từ khi chúng ta yêu một ai đó

Đừng bao giờ nhắm mắt bỏ qua một người yêu bạn, quan tâm đến bạn và nhớ bạn hằng đêm. Bởi vì sẽ đến một ngày, bạn thức giấc để rồi nhận ra rằng mình đã đánh mất mặt trăng chỉ vì mãi thẫn thờ đếm những vì sao .



Phố phường ồn ào. Hạnh phúc đông đúc. Có những cái ôm thật chặt nơi đường phố, có những cái nắm tay thật chặt nơi vỉa hè.

Có phải mùa lạnh về, lòng người chỉ biết chui vào cô đơn, lấy nỗi nhớ làm tấm chăn mỏng manh đắp tạm?

Em thấy lòng mình lạnh lẽo giữa những ồn ã đời thường, thấy mình chơ vơ khi nhìn quanh quẩn vẫn chẳng có lấy một bàn tay xòe ra cho em nắm. Hình như là em sợ, em sợ mùa đông sẽ giá buốt thêm đôi chút, em sợ dự báo ngày mai không khí lạnh tăng cường.

Anh biết không, mọi người chuộng mùa lạnh, còn em thì chán ngắt với tiết trời ảm đạm, xam xám, chán ngắt cái cảnh nhớ anh mà không biết phải làm thế nào. Em xoay sở một mình giữa những hanh hao ào về hong khô tóc, hong khô tay, hong khô cả nước mắt. Cô đơn lắm, anh ơi.

Phố phường ồn ào. Hạnh phúc đông đúc. Có những cái ôm thật chặt nơi đường phố, có những cái nắm tay thật chặt nơi vỉa hè. Em cười. Ngây ngốc tưởng tượng rằng sẽ có một ngày anh đứng ngay sau em, mắng mỏ em cái tội không chịu mặc ấm, lôi tay em để vào trong túi áo anh.

Em tự kiểm điểm trái tim mình gay gắt. Anh không ở đây, không ở thành phố này. Anh không bên em, không phải lúc này. Anh không thuộc về em, cũng chẳng dành cho em.

Có những chuyện, em tự mình đối mặt, tự mình giải quyết. Có những việc, em tự mình loay hoay tìm cách xử lý, rồi bất lực mong mỏi một sự trợ giúp từ phía anh. Tất nhiên, chỉ là yếu lòng, chỉ là mong mỏi, chứ chẳng phải sự thật hay bất kỳ điều gì mà người ta gọi là kỳ tích.

Hóa ra em cũng biết ghen tức với hạnh phúc của kẻ khác, nhất là lúc này. Em quen lắm cái sự cô độc giữa mùa lạnh, em cũng chẳng buồn ngó nghiêng nhìn trời mưa hay xanh xám, vì dù thế nào em vẫn sẽ phải đi một mình. Đi một mình đấy, anh biết không?

Em muốn trách anh nhiều lắm, trách anh chẳng ở cùng em giữa thành phố ồn ào này, giữa những đơn độc khi mùa về. Em muốn trách anh chẳng một lần đặt mình vào vị trí của người khác, chẳng một lần cố gắng hiểu hết cảm xúc của em. Em còn muốn trách cả mùa đông này nữa, nó khiến em cần anh lắm, nó khiến em tủi thân lắm, tổn thương lắm và xa anh lắm.

Ở thành phố này chớm lạnh, chỗ anh đã lạnh hẳn rồi. Cứ để mặc em ngồi trách mắng anh đi, dẫu rằng em chẳng có cái quyền làm vậy. Em biết anh không lo cho em đâu, vì em có thể tự lo cho mình.

Mùa về rồi, mọi thứ lại chập chờn những cảm xúc không gọi nổi thành tên. Gói ghém nhớ thương trong lớp áo khoác mỏng, trái tim khẽ khàng hát một bản nhạc buồn tênh “gió mùa đông bắc se lạnh, chút lá thu vàng đã rụng, chiều nay cũng bỏ ta đi…”



Friday, November 28, 2014

Là phụ nữ, trước tiên hãy sống cho chính mình

♥ Người hay cười là người đau khổ
♥ Mượn nụ cười để che khuất đau thương
 ♥ Ta vẫn hát khi lòng ta tan nát
 ♥ Ta vẫn cười khi nước mắt ta rơi



Hãy sống cho chính mình, chứ đừng sống vì ai đó. Mỗi người có một cuộc đời, đừng nghĩ rằng bạn sẽ phải đi theo ai suốt đời, hãy dùng gót chân của chính mình đi đến những bậc thang cuối cùng, hãy sống thật tử tế, hãy là chính mình tốt nhất.

Trước khi bị ai đó làm tổn thương, hãy biết cách bảo vệ mình, hãy biết cách miễn dịch khỏi những lời dối trá, không muốn phải thất vọng thì đừng dễ dàng đặt niềm tin.
Người ta nói, con gái bởi vì quá yếu đuối nên hay tự chuốc lấy bi kịch. Chúng ta cũng đang sống như thế qua những tháng ngày chật vật giữa những xúc cảm phức tạp, dễ biến đổi, và cũng dễ bị tổn thương. Nhưng tại sao chúng ta phải sống như thế? Tại sao chúng ta không khác đi?

Hãy thoát khỏi những ràng buộc vô hình của thời gian, hãy chạy trốn khỏi những mớ trách nhiệm cứng ngắc cứ thít lấy cổ chúng ta mỗi ngày. Nhân lúc tuổi còn trẻ và chân còn chạy được, hãy làm mọi thứ vì chính bản thân mình…

Hãy mạnh mẽ và biết cách vượt qua những lần bị vây lấp bởi bia miệng thế gian, hãy ngẩng đầu thẳng thắn chấp nhận những điều tiếng không hay, và tiếp tục sống thật là bản thân mình. Có thể cá tính khác biệt và sự độc lập, thẳng thắn của bạn sẽ khiến nhiều người cho là điều không tốt. Nhưng có sao đâu nhỉ? Tại sao chúng ta phải thay đổi con người mình hoàn toàn khác chỉ vì một vài câu đàm tiếu chẳng ra sao?

Hãy yêu một người đàn ông tốt, và đừng bị đánh lừa bởi những chiêu trò giả lả của những tay chơi chỉ muốn tán tỉnh nhất thời. Tình yêu thật sự không chỉ thuộc về cảm xúc, tình yêu thật sự còn có cả sự chân thành, sự bền vững, và hơn hết là niềm tin dành cho nhau. Người đàn ông tốt sẽ khiến người phụ nữ của họ hạnh phúc bất kể chuyện gì xảy ra. Và chúng ta có trách nhiệm phải chọn cho bản thân mình một người đàn ông như thế.

Cuộc đời mỗi người, có thể có nhiều giông tố, cũng có thể chính chúng ta sẽ đưa ra những quyết định sai lầm để rồi phải trả giá cho những lần vụng dại ấy. Thế nhưng, chỉ cần chúng ta biết sửa chữa, biết làm lại, nghĩ tích cực, mọi chuyện sẽ khác, sống biết hy vọng, sẽ khiến cuộc đời có ý nghĩa hơn.


Con gái à, thanh xuân thật ngắn, khi chúng ta dành thời gian tổn thương vì ai đó quá lâu, chúng ta sẽ bắt đầu bỏ rơi bản thân mình.

Bởi vì hạnh phúc nào có ai chọn lựa được hộ ai, muốn nó thuộc về mình thì phải tự giành lấy, ủy mị hay cứng cỏi là do bản thân mỗi người. Vậy thì, tại sao chúng ta không yêu thương lấy mình hơn một chút?

Hãy sống cho chính mình, chứ đừng sống vì ai đó. Mỗi người có một cuộc đời, đừng nghĩ rằng bạn sẽ phải đi theo ai suốt đời, hãy dùng gót chân của chính mình đi đến những bậc thang cuối cùng, hãy sống thật tử tế, hãy là chính mình tốt nhất.

Và hãy rong chơi, khi còn có thể rong chơi.

Hãy bạt mạng, như thể ngay ngày mai sẽ già.

Hãy ôm trọn vòng quay của thời gian khi thanh xuân chưa vụt mất, hãy dại khờ vừa đủ, và đừng vì thương tổn mà buông lơi…



Anh có biết sau một tình yêu tan vỡ là gì không?

Điều đáng tiếc nhất trên cuộc đời không phải là việc đánh mất một người mà ta yêu thương…
Điều đáng tiếc nhất là vì một người không yêu thương ta, lại khiến ta đánh mất chính mình …!


Là sự giật mình òa khóc về một lần trót tin quá nhiều vào hai từ hạnh phúc, là sự choàng tỉnh sau một giấc mơ thật dài, thật đẹp về tình yêu, về tương lai của hai đứa.

Hóa ra tình yêu đơn giản như thế, đơn giản như một câu nói “anh đi”, đơn giản như một cái buông tay đến nhẹ bẫng. Hóa ra con người ta yêu nhau, chia tay nhau, làm tổn thương nhau đều lấy duyên phận làm lời lẽ ngụy biện. Ừ, hóa ra em đã ngộ nhận…

Anh có biết sau một tình yêu tan vỡ là gì không?

Là sự giật mình òa khóc về một lần trót tin quá nhiều vào hai từ hạnh phúc, là sự choàng tỉnh sau một giấc mơ thật dài, thật đẹp về tình yêu, về tương lai của hai đứa. Em xót xa cho chính mình khi lạc lối giữa yêu đương để rồi chơ vơ nơi ngã vắng, không biết đi đâu, đến đâu để thôi đau nhói về anh.

Là sự bất lực đến không tưởng, em hoang mang nhìn lại đoạn đường đã qua, vô vọng nhìn về con đường phía trước. Có anh và không anh, mọi thứ vẫn thế, phố xá vẫn thế, chỉ có trái tim em là chẳng còn nguyên vẹn. Không liên lạc, không gặp nhau, mỗi người một ngả đường mới. Hạnh phúc của anh bây giờ chẳng là em.

Là sự xót xa mỗi lần bạn hỏi thăm, em mỉm cười nhẹ nhàng kể, “chia tay rồi”. Là chia tay đấy, sao phải giấu mọi người làm gì? Em cũng ghét những cái nhìn thương hại, em càng ấm ức hơn khi thấy sự cười nhạo từ phía ai kia, thật mỉa mai. Em đâu có mất anh, em cũng không phải là đứa con gái ngu ngốc để tuột tay hạnh phúc của bản thân. Là anh đã để mất em mà chạy theo những thứ khác, là anh dại dột.

 Là tự thương lấy chính mình, em bắt đầu bài học với cô đơn, với mạnh mẽ, với một mình. Em bắt đầu làm toán với thời gian, đong đếm từng ngày đã qua, chắt chiu từng kỷ niệm đã có với anh. Chia tay rồi, em không bắt mình phải quên, nhưng cũng sẽ không cho phép bản thân nhớ quá nhiều.

Là biết tự xoa dịu vết thương, em mở lòng mình với cuộc sống này nhiều hơn trước. Em không còn một mối bận tâm duy nhất là anh, em không còn quên bẵng bản thân mình chỉ để quan tâm một ai đó. Cuộc sống thật đẹp, tuổi trẻ thật tươi, và mọi thứ sẽ lại mang một màu hồng xinh xắn. Em sẽ không ôm những mảnh vỡ tình yêu bén sắc, cũng chẳng dại khờ tin vào thứ gọi là duyên số.

Anh hiểu không, đằng sau nỗi đau này, em sẽ trưởng thành hơn. Khoảng thời gian ban đầu có thể đau khổ, dằn vặt, có thể hẫng hụt và nhung nhớ thật nhiều, nhưng yên tâm anh nhé, em sẽ lại là chính em nhanh thôi. Váy xinh, giày đẹp, tóc xanh, môi đỏ, em vẫn lại xinh tươi như ngày nào, để anh thấy rằng hạnh phúc không do số phận mang đến, hạnh phúc xuất phát từ trái tim và tình yêu của mỗi người.

Nếu có một ngày anh nhớ em, hãy quay về nơi đây để thấy, đằng sau nỗi đau này chính là sự mạnh mẽ đến bất ngờ…

-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Thursday, November 27, 2014

Rời bàn tay cuối anh chúc em được bình yên trong cuộc đời...

.Im lặng…
Là một cách để giấu cảm xúc.
 Là thể hiện tận cùng của nỗi đau.
 Là nơi cất giấu mọi bí mật.
 Là khi tức giận không nói lên lời..
 Và đôi khi là một hình phạt đối với ai kia…
Hãy im lặng để suy nghĩ về mọi thứ xung quanh mình .


Thoắt đó, mà mình chia tay nhau đã được 3 năm rồi.

Từ ngày chia tay đến nay cả anh và em đều đã giữ lời hứa là cả sẽ không liên lạc với nhau cho đến khi tìm được một nửa khác thay thế. Những tháng ngày qua, dẫu có lúc anh nhớ em đến cồn cào, da diết nhưng anh cũng cố chịu đựng và dặn lòng mình đừng níu kéo, bởi sự níu kéo chỉ làm cả 2 đau khổ hơn.

Anh thật có lỗi khi yêu em thật nhiều mà lại đành bất lực trước bậc sinh thành, bởi mẹ anh đã dọa sẽ tự tử nếu như anh cưới em. Anh chẳng biết trách ai, chỉ biết trách cho số phận mình sao trớ trêu để đôi mình yêu nhau say đắm rồi lại lỡ chia cắt vì một lý do vô lý, mê tín như vậy chứ?

Mẹ bảo em có đôi gò má cao, tướng sát chồng, mà anh là con trai duy nhất nên cha mẹ nhất quyết cấm anh không được lấy em làm vợ. Cho dù anh đã phản bác hàng trăm hàng nghìn lần cái lý do vô lý đó của cha mẹ, nhưng mẹ anh vẫn khóc lóc, van xin anh hãy bỏ em nếu không bà sẽ chết.

Vậy là anh đành phải chia tay em, chia tay tình yêu mà anh nghĩ là cho đến hết cuộc đời này anh vẫn sẽ chẳng bao giờ nguôi ngoai. Anh xin lỗi, anh biết rằng ngày đó em đã rất hụt hẫng, rất đau khổ khi bị anh bỏ rơi như thế.

Nhìn em đau mà lòng anh cũng tan nát… Có lẽ, em vẫn thầm trách anh đã không can đảm bảo vệ tình yêu của mình, hoặc có thể em đã nghi ngờ tình yêu anh dành cho em chỉ như gió thoảng qua.

Nhưng, đến nay sau 3 năm xa em, thực tế là anh vẫn chưa hề có một mối tình nào khác. Anh vẫn nhớ về em, vẫn cầu mong cho em tìm được bến bờ hạnh phúc ở một nơi nào đó không có anh.

Để ngày hôm nay, khi em diễm lệ bước lên xe hoa, anh mới yên lòng thay cho mình một bộ quần áo mới. Anh nghĩ từ ngày mai, anh sẽ mở lòng để đón nhận tất cả những điều mới mẻ của cuộc sống.

Chúc em có một gia đình yên vui và hạnh phúc!


-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Wednesday, November 26, 2014

Gia đình là nơi bình yên nhất

Sống chậm lại, nghĩ khác đi, và yêu thương nhiều hơn
Để tìm lại tận sâu trong trái tim ta, người ta cần và người cần ta ❤
Thở đi nhẹ một kiếp người, vui đi để có nụ cười thênh thang ❤



Thời tiết chớm đông không lạnh căm căm, thấu da thấu thịt mà cái lạnh se sắt, nhẹ nhàng nhưng lại bồn chồn, lùa vào lòng người những nỗi trống trải không tên. Bao lâu rồi bạn không về nhà?

Chiều cuối tuần chớm đông, con phố tan tầm ướt nhẹp cơn mưa nhỏ. Chờ mãi nắng chẳng thấy về mà gió vẫn cứ rít lên từng hồi nghe buốt lạnh. Bến xe bus cũ chật ních người, ai nấy đều tay xách nách mang, nói cười vui vẻ. Hình như họ đang chờ một chuyến xe… một chuyến xe chở nỗi nhớ về quê xa… một chuyến xe mang tên “trở về”. Tôi loay hoay ngồi nép mình một góc, lắng nghe những câu chuyện không đầu không cuối, bỗng chạnh lòng khi ai đó hỏi ai kia “Bao lâu rồi bạn không về nhà”… Ừ nhỉ, câu nói bâng quơ ấy lại khiến tôi nặng nề, da diết!

Thời tiết chớm đông không lạnh căm căm, thấu da thấu thịt mà cái lạnh se sắt, nhẹ nhàng nhưng lại bồn chồn, lùa vào lòng người những nỗi trống trải không tên.

Bao lâu rồi bạn không về nhà…

Khi cuộc sống có quá nhiều thứ phải đèo bồng, phải suy nghĩ, khi đó nỗi mệt nhoài đè nặng, kết thành sự cô đơn đến tột độ. Thèm cảm giác tìm thấy một nơi chốn bình yên để tìm về. Nhưng nơi bình yên ấy không phải là cảm giác khi tìm đến với những người bạn chí cốt hay người thương mà là một nơi dù bất cứ nơi nào cũng muốn tìm về. Đó là nhà…

Con người ta quen với việc xa nhà lâu, quen với việc thiếu vắng đi hình bóng cha mẹ và thiếu vắng những nơi chốn cất giữ kỉ niệm thơ ấu. Nhưng đó chỉ là cảm giác thiếu trong chốc lát, trong khoảng thời gian có thể định hình được nhưng không thiếu được mãi mãi. Vì không một nơi nào bình yên và an toàn hơn ở đó.

Bao lâu rồi không trở về mái nhà, bao lâu rồi không nghe giọng nói trực tiếp của cha mẹ, tiếng tíu tít của mấy đứa em thơ và cả tiếng thì thầm của ruộng đồng dân dã. Thời gian lâu đến nỗi chẳng thể nhớ nổi.

Bến xe những ngày cuối tuần chật kín người, ai cũng vội vã, hớt hải đi tìm một chuyến xe mang tên “trở về”; với một nét mặt rạng ngời. Chiều nay cũng vậy, dù thời tiết đã chuyển sang đông nhưng niềm vui khi được trở về quê hương cũng đủ làm ấm lên trái tim họ.

Còn tôi, tôi vẫn loay hoay với câu hỏi tưởng như chẳng có ý nghĩa gì nhưng xé nhỏ ra, nó là cả một nỗi nhớ dài và sự cách xa không đong đếm được.

Nhà… Nơi đó là nơi bình yên nhất mà tôi luôn muốn tìm về để trút bỏ nỗi mệt nhọc, trút bỏ sự ồn ào, vồn vã của đô thị. Được cùng cha lội bùn bắt vài ba con cá ao, rét lạnh nhưng nụ cười của cha sẽ cho tôi trọn niềm hạnh phúc. Được cùng mẹ đội nón tơi đi bắt cua đồng về nấu khế, cay xè, đậm vị quê. Dù khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đó là những gia vị tôi muốn thêm vào cuộc sống của mình mỗi ngày.

Nhưng tôi lại gặm nhấm ngày cuối tuần không trọn vẹn bằng nỗi nhớ nhà, tự vấn bản thân mình rằng cớ sao không sắp xếp được lịch để được “trở về”. Chợt thấy cay xè khi cứ gim chặt nỗi nhớ bằng những lý do ngụy biện cho cảm xúc.

Rằng nhớ thì cứ nói nhớ, muốn thì hãy về, đâu cần phải lý do, bỏ lỡ một vài cuộc hẹn, trừ một vài ngày lương để được ngụp lặn trong hơi ấm của gia đình. Bao lâu, bao xa rồi, hãy học cách chấp nhận sự xa nhà như một thói quen, nhưng đừng để nó thành một thói quen không thể thay đổi được.

Bao lâu rồi bạn không về nhà? Hãy biến câu hỏi đó bằng một chuyến xe mang tên “trở về”. Bạn sẽ thấy ấm áp và hạnh phúc, vì gia đình là nơi bình yên nhất ai cũng muốn tìm về…


-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Tuesday, November 25, 2014

Cuộc sống vốn có điều ngược lại...

Có những yêu thương luôn muốn giữ kín, có những nỗi niềm không cần phải thổ lộ sớt chia nhưng từ trong sâu thẳm cõi lòng ai cũng hiểu, có những tháng năm trải qua rồi mới biết mình đã lớn, có những kỉ niệm không thể nào quên…


Giá như anh chịu khó đi tìm em giữa phố tan tầm ngược nắng, ngược gió, ngược đường yêu thì liệu rằng giờ đây mình có lạc mất nhau…

Ban công chiều muộn giăng đầy chằng chịt những dây hoa tigon buông thõng đong đưa trong cơn gió chớm đông. Bất chợt nhớ đến câu thơ mà mỗi lần nghĩ đến lại thấy nhói lòng “Hoa tigon dáng như tim vỡ. Anh sợ tình ta cũng thế thôi…”. Cô gái ngồi ngẩn ngơ bên khung cửa, loay hoay với mớ bòng bong hoài niệm chưa cất gọn vào tim, lòng vẫn đau đáu chắp ghép lại từng mảnh kí ức đã vụn, rồi hốt hoảng trong tiếng nấc nghẹn “Giá như không phải nói giá như”.

Hiện tại cứ bị cứa sâu bởi từng dòng hoài niệm day dứt, chẳng thể buông bỏ. Mọi chuyện đã qua, có chăng cũng chỉ để lại một vết thương sâu mà mỗi lần cựa mình trong đêm lại nhức nhối. Chuyện cũ, chuyện xưa kể lại bằng kí ức, bằng nỗi nhớ và bằng cả những lần tìm cô đơn làm bạn. Thước phim đen trắng chẳng thể bạc màu thêm nữa vì vốn dĩ nó không hề mang màu sắc trong mình, nhưng càng cũ lại càng nhớ càng thương càng vương.

Giá như ngày xưa  trân trọng thước phim cũ ấy thì bây giờ đã không phải nuối tiếc, giày vò bản thân mình như thế này. Nhưng thời gian chẳng quay trở lại một lần để cả hai cùng giữ lấy nhau. Giá như ư, đó là điều không thể…

Giá như yêu nhau nhiều hơn, yêu vồ vập, yêu cả những chuyện yêu sau này có lẽ thời gian sẽ làm nhạt nhòa.

Giá như đông về, trời nổi gió, bàn tay níu giữ lấy bàn tay không buông thì giờ đây đâu phải mải miết đi tìm hơi ấm của nhau từ kí ức xưa vọng lại. Xoa dịu nỗi đau bằng cách tự siết chặt lấy tay mình, vỗ về an yên.

Giá như đừng nói lời yêu vội thì giờ đây biết đâu chúng ta mới chỉ ở chặng đường lưng chừng yêu chứ không phải là cuối đoạn đường yêu. Nhìn thấy nhau như những đường tiệm cận nhưng mãi mãi chẳng thể chạm vào nhau được. Vì nếu chạm vào nhau thì bài toán đã ra đáp số sai.

Giá như ngày xưa đừng để quá khứ của nhau nỡ làm đau lòng nhau thì có lẽ anh vẫn sẽ luôn bước đi bên cạnh em chứ không phải là bước về phía trước và em phải mải miết đi tìm, vô vọng, mệt nhoài, gục ngã, nước mắt rơi nhòa kỉ niệm.

Giá như cả hai kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn yêu, kiên nhẫn chờ, kiên nhẫn tin thì kỉ niệm giờ đây đã chẳng phải cô đơn lang thang tìm chỗ trú như vậy. Đừng, xin đừng vứt bỏ kỉ niệm, vì như thế là mình đang tự vứt bỏ nhau. Đau, sẽ đau lắm. Anh không giữ thì anh hãy trả lại em… để mình em giữ và mình em đau. Em đi tìm phố xưa, phố cũ và nhẹ nhàng đặt vào đó chút kỉ niệm  của hai đứa. Gọi tên từng con phố… bằng kỉ niệm và nỗi nhớ.

Giá như anh chịu khó đi tìm em giữa phố tan tầm ngược nắng, ngược gió, ngược đường yêu thì liệu rằng giờ đây mình có lạc mất nhau…

Đã bao mùa thu đi qua đông lại đến, bao lần thuyền ghé về nơi xa và bao lần tim em muốn lạc nhịp nhưng cứ vin vào suy nghĩ giá như không phải nói giá như để đợi, để thương, để giày vò thời gian…

Ừ thì cuộc sống vốn có điều ngược lại nhưng chẳng bao giờ có hai chữ giá như để bao biện cho cảm xúc của mình

Giá như không phải nói giá như… thì anh có tìm em.




-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Monday, November 24, 2014

Chẳng Có Gì Là Mãi Mãi

Cha mẹ sinh con ra có đôi mắt để nhìn đời.
Đôi môi xinh để nói những lời tốt đẹp !
 Chứ ko phải để con khóc vì người dưng và than vãn vì những người không xứng!



Con yêu.

Con đang trải qua những ngày cực kì tồi tệ bởi con mới chia tay mối tình đầu. Cuộc tình của con ngay từ khi bắt đầu tới bây giờ con đều không kể mẹ nghe, mẹ không trách con, ai cũng có những khoảng riêng tư cho riêng mình. Nhưng sao con giấu được mẹ khi hàng đêm tiếng thút thít cứ vang lên trong căn phòng con, con làm sao giấu mẹ khi mắt con sưng húp mỗi sáng thức dậy. Con làm sao giấu mẹ khi con cứ cười cười nói nói với mọi người nhưng trong đáy mắt con lại hiện lên nỗi đau không thể nén?

Con à, muốn khóc hãy cứ khóc đi, tại sao cứ phải cho mẹ thấy rằng con đang rất ổn? Mẹ là mẹ con, mẹ cũng từng có thời thanh xuân như con bây giờ vậy, chẳng nhẽ mẹ không hiểu con đang nghĩ gì hay sao. Mẹ không hỏi con chuyện gì đã xảy ra bởi mẹ tin rằng con sẽ giải quyết ổn thỏa mọi thứ và khi không thể làm gì được nữa con sẽ tìm đến mẹ mà nức nở. Vòng tay này của mẹ luôn chờ con, con yêu.

Con biết không, tình cảm là một thứ chẳng thể cưỡng cầu. Dù con có muốn nhưng lòng người đã dứt khoát ra đi thì con có níu kéo hay thế nào đi nữa thì người ta cũng chẳng đoái hoài đến con đâu. Vì thế khi tình yêu ra đi con đừng quá quỵ lụy. Nếu người ấy là của con người ta sẽ lại về bên con, nhất định thế.

Khi tình yêu ra đi con cũng đừng quá đau lòng mà tự hành hạ bản thân mình. Con đau, người ta không biết, nhưng mẹ xót lòng, con có biết hay không?

Bố mẹ sinh ra con, nhưng cuộc sống này là của con, con phải tự quyết định. Con sống sao cũng được nhưng đừng làm bậc sinh thành đau lòng vì con. Rồi sau này con sẽ hiểu tình yêu chẳng phải là tất cả đâu. Và ngày sau con sẽ phải cảm ơn người ấy đã rời bỏ con  để con biết cách yêu bản thân mình hơn, biết mạnh mẽ vượt qua nỗi đau, biết trao gửi niềm tin đúng chỗ, biết bạn bè và gia đình mới là chỗ dựa bình yên nhất cho con khi con vấp ngã.Con sẽ phải cảm ơn người ấy thật nhiều, vì có thế con mới tìm được một nửa thực sự của riêng mình, tìm được một người biết trân trọng con, yêu thương con như bố mẹ yêu con vậy.

Khi tình yêu ra đi con sẽ ngộ ra được rất nhiều điều mà trước kia con không hề hay biết. Ở đời, ai hạnh phúc chẳng trải qua đớn đau muôn phần? Vì thế con sẽ biết trân trọng những gì con đang có hơn. Tất cả những tổn thương mất mát hôm nay cũng là cái giá phải trả cho hạnh phúc mai sau con à.

Con yêu, trên đời này chẳng có thứ tình cảm nào là mãi mãi và vẹn nguyên như tình yêu của mẹ cho con. Vì thế khi tình yêu ra đi, đừng nghĩ là con đã mất tất cả. Con vẫn còn mẹ. Mẹ ở đây. Vẫn luôn ở đây, với con.




-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Sunday, November 23, 2014

Mạnh mẽ lên, cuộc đời đâu chỉ cô độc một mình em

Buồn làm gì cho đời chán nản
Khóc làm gì cho lệ chứa chan
Chán làm gì cho lý tưởng tiêu tàn
Hãy vững vàng và quên đi tất cả …
Em – Người yêu anh da diết và thương anh tha thiết.
Anh – Người luôn mải miết đi tìm những thú vui không cần thiết


Anh này, có phải vì em mạnh mẽ nên anh cứ cố gắng theo đuổi cuộc sống riêng của mình mà quên mất sự tồn tại của em không?

Những ngày trời bâng khuâng. Em lang thang dọc khắp các con phố, lạ lẫm, một mình. Đã rất lâu rồi em chẳng còn cảm giác sợ hãi giữa chốn đông người, chẳng còn hoảng loạn khi nhìn đâu cũng thấy không quen, không biết.

Con người ta nhiều lúc chán ghét với việc đi một mình. Nhưng khi đã quá thân thuộc với việc một mình lang thang như vậy, nó bỗng nhiên trở thành một thói quen khó bỏ. Thật giống với việc em yêu anh mà chẳng cần anh bên cạnh như lúc này.

Có phải vì em mạnh mẽ?

Là con gái, ai chẳng cất giữ chút yếu lòng cho riêng mình. Em cũng yếu lòng khi phải tập quen với cô đơn. Quen rồi lại thấy bình thường. Em không khóc khi nhớ anh, cũng chẳng thở than khi anh quên bẵng em trong một khoảng thời gian dài đến mệt mỏi. Chỉ là, em mạnh mẽ, nên em tự ôm về mình tổn thương, sắc lạnh như mảnh trời mùa đông vỡ toạc.

Anh này, có phải vì em mạnh mẽ nên anh cứ cố gắng theo đuổi cuộc sống riêng của mình mà quên mất sự tồn tại của em không? Con trai luôn là điểm dựa của con gái khi mệt mỏi, lo lắng, khi muốn vứt bỏ những toan tính ngoài kia để lòng bình yên một lúc. Vậy mà em lại tự dựa vào chính mình, vì anh không muốn hiểu em, không muốn lo cho em, không muốn quan tâm em. Vì em mạnh mẽ như anh đã từng nghĩ.


Không phải cứ là con gái thì sẽ hay khóc những lần bị tổn thương. Không phải cứ là con gái sẽ mải mê đợi chờ một tình yêu trọn vẹn. Không phải cứ là con gái thì mới yếu đuối trong bộn bề cuộc sống.

Em đã suy nghĩ như thế đấy, để rồi mạnh mẽ trở thành lớp vỏ chắc chắn, để rồi anh cứ mặc kệ em nơi đây, mặc kệ em hoảng hốt với những nỗi đau lớn dần theo mùa gió. Em như cơn gió hoang hoải ngoài kia, hoang hoảng tìm lại chính mình, tìm lại chút con gái ngày xưa để được anh yêu thương nhiều thêm một ít, quan tâm nhiều thêm một chút.

Có phải vì em mạnh mẽ?

Em chẳng thấy buồn mỗi lần đọc lại tin nhắn anh gửi. Ngắn gọn, lạnh nhạt như cái cách chúng ta bên nhau. Em chẳng dám thốt lên rằng đấy, tình yêu nó màu nhòe nhoẹt như thế đấy, cũng chẳng dám khẳng định rằng, anh là người thương em nhất. Em thương em, thế có lẽ đủ rồi.

Có phải vì em mạnh mẽ?

Mỗi lần nhớ anh, em tự cho mình cái quyền ngồi vu vơ. Vu vơ đoán định xem anh có nhớ em không, hay anh chỉ nhớ đến núi công việc cần giải quyết. Thay vì nhắn cho anh một tin “em nhớ”, em lại một mình viết tiếp trang blog cá nhân, giấu nó đi để không ai có thể đọc. Có khi nào, anh mò tìm được mà chợt nhận ra, “ em yếu đuối biết nhường nào”

Em yếu đuối thật đấy, anh ơi! Em muốn vứt bỏ hết những mạnh mẽ này đi, em không thể gồng mình lên chống chọi với thương tổn từ phía anh. Một lần, quay lại phía em và nhìn trái tim chưa kịp lành đã sẹo này đi anh.

Hay là bởi, em mạnh mẽ, nên anh quay người hững hờ, mặc kệ?



-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Saturday, November 22, 2014

Hãy can đảm YÊU, dám YÊU, chịu YÊU để biết rằng cảm xúc chưa bao giờ là cũ…

Đôi khi người ta cứ ngỡ mình vẫn còn yêu
Nhưng thực ra có lẽ chỉ là nuối tiếc quá khứ một thời bên nhau .

Đôi khi người ta cứ ngỡ mình vẫn còn yêu
Nhưng thực ra có lẽ chỉ là nuối tiếc quá khứ một thời bên nhau .




Mùa đông đã chạm ngõ, chạm vào từng mái phố đang nằm co ro lẩn trốn những cơn gió mùa ùa về dữ dội. Đông về lạnh nhạt kéo theo tiết trời u ám, xám xịt, đặc quánh ủ lên nền trời một nỗi buồn xa xăm. Những ngày đông đến, con người ta viện cớ cái rét căm căm lùa vào từng thớ thịt để lười dậy sớm, lười học bài, lười đi lang thang, lười làm mới cảm xúc và cả lười yêu. Những cô gái suốt ngày tụm năm tụm bảy hò hẹn nhau chẳng phải vì để kể cho nhau nghe vô vàn cảm xúc khi yêu mà chỉ để luyên thuyên những câu chuyện không đầu không cuối về cái thời độc thân, không muốn yêu, chán yêu , lười yêu…

Những cô gái lười yêu sẽ luôn rơi vào trạng thái lửng lơ với cảm xúc của chính mình bằng việc không quan tâm đến những kẻ đang theo đuổi họ. Có chăng một hai lần hẹn hò với người ta cũng chỉ là giết chết thời gian rảnh rỗi, ậm ừ qua loa cho xong chuyện “hẹn”.

Lười yêu có nghĩa là lười với tâm hồn, lười làm mới cảm xúc, lười chia sẻ những suy tư với một người đặc biệt hay nói cách khác chính là ngại suy nghĩ về những thứ liên quan đến YÊU. Vì ngại nên YÊU là một khái niệm mờ nhạt và không phải là mối bận tâm ghê gớm của những cô gái đang tuổi yêu.

Những cô gái lười yêu, lười rung động dường như có một thế giới của riêng mình. Họ cuộn tròn cảm xúc, giấu kín nơi tâm hồn, khóa chặt lại rồi để quên chiếc chìa khóa ở một nơi nào đó. Giờ muốn gượng mở ra để xem cảm xúc có thể mới thêm nhưng không thể. Không hẳn họ chưa bao giờ yêu ai, có thể họ từng yêu, từng tin quá nhiều nhưng lại phải gánh chịu sự tổn thương quá lớn đè nặng lên con tim yếu đuối để rồi hiện tại YÊU là một từ ngữ rỗng tuếch, nhạt nhẽo. Thời gian trôi đi, tình yêu với những cô gái ấy chính là nỗi sợ hãi, sợ rồi không dám cho mình cơ hội yêu thêm nữa…


Ngược lại, có những cô gái chưa hề nếm trải mùi vị của tình yêu trong thời gian quá dài nên khi ai đó nhắc đến chuyện yêu, họ thường lảng tránh; và rồi bất chợt khi có người ngỏ lời yêu, họ lúng túng, ngại ngùng từ chối. Thở phào nhẹ nhõm khi đã “tránh” được một chuyện tình. Cuộc sống độc thân chưa từng bị ràng buộc bởi những dùng dằng của sợi dây tình cảm là vỏ bọc để họ “trốn chạy” yêu thương. Thói quen lười yêu, sợ yêu, ngại yêu đã dần dần hình thành một cái kén rất to, những cô gái ấy yên tâm khi được bao bọc bởi nó. Họ tự tạo ra chiếc kén để bảo vệ chính cảm xúc của mình đồng nghĩa với việc họ để mất đi bao cơ hội được yêu…

Trong cuộc sống những việc lặp đi lặp lại thường xuyên sẽ trở thành thói quen, nhưng đừng để trạng thái lười yêu thành một thói quen khó bỏ. Vì nó sẽ giết chết đi tâm hồn đang lên tiếng thèm yêu nhưng suy nghĩ của bạn lại dập tắt nó. Tuổi thanh xuân trôi đi nhạt thếch, vô cảm với yêu đương, chính bạn là kẻ đã tự tay chôn cất những cảm xúc, những rung động đẹp nhất trong cuộc đời con gái…

Đông đến rồi, gió lạnh ùa về, cô gái à, đừng chỉ tự ôm lấy bản thân mình vỗ về, ủ ấm yêu thương như vậy nữa. Hãy để cho nỗi cô đơn ngủ yên bằng cách làm mới cảm xúc của mình, mở lòng ra đón nhận một tình yêu mới, rất mới để biết rằng khi yêu con người ta rất đẹp.

Hãy can đảm YÊU, dám YÊU, chịu YÊU để biết rằng cảm xúc chưa bao giờ là cũ…

Friday, November 21, 2014

Yêu thương sẽ đầy, em sẽ lại yêu

Người ta khổ vì thương không phải cách
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi … .
Em yêu anh theo cách riêng của cỏ – kiên nhẫn mọc lên và xanh đến kiệt cùng.
Anh yêu em theo cách riêng của gió – nhẹ nhàng đến rồi lại thoáng đi mau .


Cuộc đời này nói dài chẳng dài nhưng cũng đâu có ngắn. Dù em có mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ có những lúc tim mềm. Một mình em liệu có đủ sức bước hết con đường đời này mà không có ai bên cạnh?

Chẳng phải tất cả những kẻ "ngại yêu" như em đều có cùng một lí do. Người thì từng yêu, từng bị người ta làm tổn thương sâu nặng. Cũng có khi là chính mình làm tổn thương mình. Lại có người vì trót yêu một ai quá lâu rồi, dù được đáp lại hay chỉ là đơn phương nhưng vì thế mà cảm thấy chẳng còn đủ yêu thương để bắt đầu lại một lần nữa... Những cô gái ấy như mây mùa hạ, cứ lãng đãng trôi khắp bầu trời, rồi tan đi theo mưa chứ chẳng có điểm dừng chân.

Đôi ba chàng trai đi qua cuộc đời em, em chẳng giữ. Tay em không níu có phải chăng em đang sợ hãi? Sợ rằng bản thân sẽ tổn thương lần nữa hay sợ sẽ làm người ta bị thương bởi những vết cắt chưa lành trong lòng em? Vì thế nên em "ngại yêu", ngại trao đi thứ tình cảm đã từ lâu em đánh mất?

Niềm tin của em vào tình yêu vẫn còn đó, chỉ là nó chẳng còn mãnh liệt như mối tình đầu. Em tin rằng rồi em sẽ tìm thấy người đàn ông của em thôi, nhưng em vẫn chưa sẵn sàng để đi tìm con người ấy. Vậy nên em cứ cô đơn trong thế giới của riêng mình.

Em à, hãy mở cánh cửa trái tim mình mà đón nhận thêm một ai nhé! Nếu mình em không thể tự chữa lành những vết thương thì hãy để cho một người khác có cơ hội được làm nó thay em, hay ít nhất cũng có thể cùng em xoa dịu những đau thương đó. Đừng sợ hãi nữa được không? Cũng đừng gồng mình lên che giấu nỗi buồn trong em nữa. Muốn khóc thì cứ khóc, đâu cần phải cười. Từng chút một, yêu thương sẽ đầy, em sẽ lại yêu...


Vì vợ chồng là nợ nhưng tri kỷ là duyên...

Người ta có thể yêu một người nồng nàn, nhưng cảm giác ấy cũng không thể trốn tránh thời gian mà bỗng dưng phai nhạt.
 Một người có thể là cả thế giới đối với ta lúc này… nhưng cũng có thể biến thành vật cản của ta trong một thời điểm khác.
 Chuyện tình cảm cũng giống như lòng người, khi đầy – khi với, rất khó đoán.
 Thế nên, đừng trách thế gian sao bội bạc, chỉ tiếc cuộc đời lắm gian nan .


Em đã nhiều lần không tin vào hai từ định mệnh bởi em nghĩ, đó chỉ là thứ lý do an ủi cho những kẻ cô đơn. Hạnh phúc không xuất phát từ định mệnh. Hạnh phúc là do chính chúng ta phải kiếm tìm và gìn giữ lấy.

Cuộc sống đôi khi là những điều vô tình. Cũng như việc em vô tình quen anh.

Em là một cô gái sống lặng lẽ với khoảng trời riêng của chính mình, bỏ mặc những yêu đương của tuổi xanh phía ngoài khung cửa nhỏ.

Anh là một chàng trai với trái tim ấm áp và mang nụ cười của nắng, ôm trọn trong lòng bao hoài bão, khát khao.

Em cứ nghĩ, chúng ta đơn giản chỉ đi ngược đường, đơn giản chỉ là hai kẻ xa lạ mà vô tình va phải nhau.

Quán cà phê, một chiều đầy nắng. Bờ hồ im ắng một sớm lạnh thu sang. Anh đến, cuộc sống của em như được tô vẽ lại bởi mảng màu tươi sáng. Giữa đất trời rộng lớn, giữa biển người ồn ã, náo nhiệt kia, em bỗng chốc trở nên hữu hình trong mắt ai. Không còn là một mình cô đơn đi lang thang những ngày rảnh rỗi. Không còn là một mình lủi thủi lên thư viện đọc sách giết thời gian. Không một mình mệt mỏi với những áp lực của việc học hành.


Anh đến, trái tim em hân hoan với thứ xúc cảm lạ kỳ. Phải chăng định mệnh đưa anh tới, phải chăng định mệnh đã gắn kết hai chúng ta.

Em đã nhiều lần không tin vào hai từ định mệnh bởi em nghĩ, đó chỉ là thứ lý do an ủi cho những kẻ cô đơn. Hạnh phúc không xuất phát từ định mệnh. Hạnh phúc là do chính chúng ta phải kiếm tìm và gìn giữ lấy.

Anh là hạnh phúc. Anh là cơn gió vô tình bước vào cuộc đời em. Anh là định mệnh.

Anh có tin không, khi em chẳng còn giữ lấy một chút gọi là hi vọng. Những gì đã qua, những người đi ngang, em thờ ơ nhìn họ bằng thứ cảm xúc sợ hãi. Em sợ sự hụt hẫng. Ừ, hụt hẫng khi một người ta yêu bất ngờ bỏ ta đi.

Vậy mà, anh rồi cũng rời xa em. Hóa ra định mệnh là như vậy, là trớ trêu đến nhức nhối. Định mệnh đưa anh đến, rồi lại kéo anh đi. Anh đi rồi, em chỉ còn biết ngóng trông những ngày hẹn hò trong tiềm thức.

Anh đi trong màu trắng nhạt nhòa, trong nức nở của mùa về xanh ngắt. Hóa ra số phận chỉ ban cho chúng ta một nửa hạnh phúc trong đời, nửa còn lại, buộc ta phải chấp nhận mất mát đau thương.


Ngày ấy anh hứa, anh đi rồi sẽ lại về bên em, rồi sẽ lại dắt em đi lang thang những con đường lá đổ, rồi sẽ lại mua kem để dụ dỗ một đứa ngốc nghếch cứng đầu. Sao anh hứa nhiều thế, để em cứ hoài ôm hi vọng trong nỗi thất vọng không thể nào đối mặt.

Em biết, anh đâu muốn bỏ em mà ra đi. Em biết, là định mệnh, định mệnh bắt anh đi. Em không trách anh nữa đâu, không trách anh trong những giấc ngủ chập chờn chất đầy hình ảnh về anh, không trách anh mỗi lần em nhớ đến mệt mỏi một bàn tay ấm áp.

Anh bây giờ là gió. Một cơn gió trong veo gieo vào lòng em nỗi nhớ đầy hoang hoải.

Em vẫn sẽ không tin vào định mệnh nữa đâu, bởi nó sao mà nghiệt ngã. Và cũng bởi vì, nó đã mang anh đi.

Còn anh, anh có tin vào định mệnh?




-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Thursday, November 20, 2014

Bởi Vì Anh Yêu Em Chân Thành

Khi ai đó không còn bên bạn, bạn vẫn dõi theo, vẫn quan tâm đến người đó, bạn hiểu rằng mình đã thực sự yêu .
 Khi ai đó quyết định rời xa bạn, bạn cảm thấy mọi ý nghĩa cũng ra đi, bạn hiểu rằng đó là người quan trọng của cuộc đời bạn .
 Khi ai đó bạn muốn quên đi, nhưng càng quên thì bạn càng nhớ, bạn hiểu rằng người đó đã chiếm phần lớn trái tim bạn .

Mình tình cờ gặp nhau hay là do duyên số để anh với em gặp nhau ở nơi ồn ào, náo nhiệt của phố thị.

Cuộc sống mưu sinh khiến chúng ta phải xa rời mảnh đất miền Trung tới nơi cách xa quê hương hàng nghìn kilomet để bon chen tự lo cho cuộc sống bản thân và đỡ đần cho gia đình.

Và ở nơi thành phố phồn hoa, bề bộn, xa vắng người thân anh đã may mắn gặp được em, người con gái cùng sinh ra và lớn lên trên mảnh đất miền Trung nắng gió.



Ngày 7/4/2014 vẫn in đậm trong tâm trí anh, đó là ngày mình gặp nhau vì cùng xin làm công nhân cho một công ty, lại được phân cùng học việc chung một lớp.

Buổi đầu quen nhau thật vui biết bao, cả ngày ở công ty trò chuyện với nhau chưa chán, tối về mình lại nhắn tin, gọi điện tâm sự hàng giờ mà vẫn chưa muốn thôi.

Sáng sớm vừa tỉnh dậy, anh đã nghĩ ngay đến em và muốn nhắn tin cho em ngay lập tức. Rồi giờ giải lao, hay lúc ăn trưa khi nào anh cũng nghĩ đến em.

Được trò chuyện cùng em anh quên hết mệt mỏi và có thêm tinh thần để làm việc hăng say hơn.

Nhưng giờ đây, khoảng thời gian đẹp đẽ đó chỉ còn là hoài niệm bởi em đã không còn ở bên anh nữa rồi, anh không còn được nghe tiếng gọi: “Podap ơi, đang làm gì đó?” nữa…

Anh nhớ em rất nhiều. Cả dịp Quốc khánh người ta rôm rả rủ nhau đi chơi lễ còn anh thì chẳng thiết đi đâu, chỉ muốn nằm ở nhà để hồi tưởng lại hình bóng của em thôi.

Anh xin lỗi, vì anh chỉ có một tình yêu chân thành dành cho em thôi, ngoài ra anh chẳng có gì để đảm bảo cho em một cuộc sống đủ đầy. Nên có lẽ em ra đi để tìm cho mình một điều gì khác tốt hơn, cần cho cuộc sống của em hơn.

Anh không trách em, mà chỉ giận mình kém cỏi, không có tài cán gì để bứt phá, thoát khỏi cái nghèo. Anh chỉ có trái tim yêu luôn cầu chúc em mạnh khỏe, may mắn và hạnh phúc trên con đường em đã chọn đi.

Và anh vẫn mãi yêu em…Bởi Vì Anh Yêu Em Chân Thành



-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Wednesday, November 19, 2014

Hãy đi đến tận cùng của cô đơn để thấy cô đơn cũng đẹp như một bông hoa...

Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau có ai khoác lên bạn một tấm áo.
Ấm áp không phải khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm: “Có lạnh không?”.
Ấm áp không phải khi bạn dùng hay tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn.
Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy .




Đông về bằng với cô đơn. Cô đơn, em hẹn hò với anh bao lâu rồi? Làm bạn với anh lâu thế rồi nên em chẳng còn cảm giác sầu lo hay buồn bực nữa.

Những ngày cuối thu đầu đông, đợt gió mùa đầu tiên tràn về lạnh đến thấu xương. Người ta không có ý niệm mùa về, cái mùa dành cho việc co ro và thu mình lại, “cái mùa độc ác” khiến người ta thấy cô đơn, cái mùa người ta thèm ra ngoài đường có đôi có cặp. Người ta chỉ nhận ra đông về khi nhìn thấy người nào người nấy khoác lên mình những chiếc áo bông to sụ, trên đầu đội sùm sụp những chiếc mũ len đủ màu, tay nắm tay nhau qua lại giữa những ngày phố xá xám xịt.

Đông về bằng với cô đơn. Cô đơn, em hẹn hò với anh bao lâu rồi? Làm bạn với anh lâu thế rồi nên em chẳng còn cảm giác sầu lo hay buồn bực nữa. Cả cái cảm giác cáu kỉnh, khó chịu mỗi khi nhìn thấy từng đôi một lướt qua mặt mình. Trước kia em trẻ con đúng không? Bây giờ có anh rồi em chẳng cần thêm ai nữa.

Em từng ước ao thậm chí thèm thuồng có người nắm tay mình đi hết những con đường chằng chịt, ngoằn ngoèo như bàn cờ quanh phố cổ. Khi nào mỏi chân rồi có thể sà vào một quán vỉa hè nào đấy uống cốc chanh muối nóng, xì xụp húp cháo trai. Bây giờ không còn ai nắm tay em, em sẽ tự hà hơi thổi cho đôi bàn tay bớt cóng, cho tay vào túi áo và thản nhiên gõ guốc như một quý bà đi hết con phố này đến con phố khác. Hà Nội có những góc giống như một châu Âu thu nhỏ, em sẽ đi và lưu lại một vài bức ảnh. Giống hệt một khách du lịch lang thang, anh nhỉ?

Cô đơn, em từng sợ. Sợ như sợ một thứ cảm giác xót xa đến tê buốt nhất là quãng thời gian người ấy cứ im lặng mà bước ra khỏi cuộc sống của em. Dù có mạnh mẽ, có can đảm đến đâu những giọt nước mắt vẫn chảy dài hòa lẫn với mưa đông lạnh như nước đá. Không hình thù, không màu sắc, chỉ là những vệt loang lổ, tím tái đến nghẹn ngào. Em không trách cứ, không thở than, không oán hận nhưng trong lòng em hình thành nỗi sợ mơ hồ. Sợ cô đơn. Sợ những thứ đã trở thành quen thuộc từ bây giờ phải một mình trải qua. Nhưng có lẽ mọi thứ vẫn cứ phải tiếp tục, tất cả đều có thể thành thói quen thì cô đơn cũng không ngoại lệ…

Không có ai kia em có thể trùm chăn ngủ nướng cả ngày, có nhiều thời gian hơn để học cách làm vài ba món ăn, học cách pha trà, pha café…

Không có ai kia em sẽ mặc thật nhiều áo, vù vù phóng xe qua các con đường mà không phải sợ cái lạnh thấm qua lớp áo dày, cũng không sợ thiếu thốn bờ vai vững chãi, quen thuộc của ai đó.

Không có ai kia, em sẽ leo lên bus chọn ghế cuối cùng mà ngồi. Thoải mái ngắm nhìn hình ảnh vụt qua lớp kính mờ của xe rồi thả hồn suy nghĩ & tưởng tượng một chuyện tình xe bus lãng mạn chẳng hạn.

Không có ai kia em vẫn tự chăm sóc bản thân mình, vẫn ăn uống, ngủ nghỉ đúng giờ, vẫn tụ tập bạn bè mỗi cuối tuần hay tổ chức một chuyến du lịch xa.

Không có ai kia em vẫn còn có bố mẹ, có bạn bè ở bên. Em vẫn tự mình làm được rất nhiều thứ, vẫn có những vụn vặt đời thường, vẫn có kỉ niệm để nhớ về.

Nói đơn giản là như thế nhưng không phải ai cũng làm được, và không phải ai cũng yêu được anh đâu, cô đơn ạ! Nhưng một người nếu cứ ôm giữ mãi quá khứ, không cho bản thân một cơ hội thay đổi sẽ không còn biết cách để yêu bản thân mình nữa. Con người có nhiều khi hoặc không cam tâm hoặc vẫn còn nuối tiếc nên cứ cố chấp ở mãi trong nỗi đau. Từ đấy cô đơn mới có cớ kẹt cứng lại trong tim. Nếu không tháo dỡ nó, không tự biết cách làm bản thân mình vui thì cô đơn biết đến bao giờ mới chịu bỏ đi?

Sau tất cả những gì có được, em vẫn yêu tự do, yêu cô đơn, em sẽ cùng anh bước đi cho đến khi tìm thấy người thực sự yêu thương em. Hãy hứa rằng anh sẽ cho em những khoảng lặng bình yên nhất để em tìm về mỗi khi mỏi mệt và chếnh choáng nhé!


Hãy đi đến tận cùng của cô đơn để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa...



-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Tuesday, November 18, 2014

Còn gì đâu người hỡi chia tay là hết...

Hãy cảm ơn ai đó đã bỏ rơi bạn để bạn biết rằng không có gì là mãi mãi
Hãy cảm ơn ai đó đã làm bạn tổn thương để bạn biết cách đứng dậy và mạnh mẽ hơn
Hãy cảm ơn ai đó đã lừa dối bạn để bạn biết rằng không phải yêu thương cho đi thật lòng cũng nhận lại một cách thật lòng
Và cuối cùng, hãy cảm ơn tất cả họ, cảm ơn vì đã giúp bạn không phải lãng phí yêu thương từ đó về sau .




Phải mất bao nhiêu năm thanh xuân nữa em mới thôi hết giật mình về những câu chuyện “đùng một phát… chia tay?”. Kể cả người trưởng thành lẫn những mối tình đầu còn đầy bỡ ngỡ. Ngày hôm nay yêu, nhưng ngày mai đã thành người cũ của nhau trong bàng hoàng, sửng sốt.

Chia tay dễ lắm, đúng không anh?

Em đã từng tin cuộc đời này sẽ không quá khắt khe. Những người yêu nhau sẽ cứ yêu nhau như vẫn thế. Bằng mọi giá ai cũng tìm được cho mình một người để an tâm, mặc những nơm nớp lo vì tình yêu quá đỗi bấp bênh và sóng gió. Họ, sẽ được ở cạnh nhau mãi mãi.

Nhưng có phải em sống quá giản đơn?

Anh kể em nghe đi, họ yêu nhau nhiều thế, sao vẫn phải chia xa? Tình yêu một sớm một chiều nói quên là quên sạch. Người yêu nói nhung nhớ bao nhiêu, gặp người mới thoáng qua đời chỉ vài giây thôi đã lấy hết ký ức ngày xưa ra hất tung mà dốc cạn.

Còn gì cho nhau nữa? Còn lại gì để tin?

Anh kể em nghe đi, trên đời này không có thứ tình cảm vĩnh viễn phải không? Đến tình thân còn có người chối từ, phủ nhận. Đến tình bạn còn có ngày quay lưng ra phản nhau, xem như không biết mặt. Thì tình yêu đã là gì? Cái thứ tình gặp gỡ chưa được bấy lâu và yêu nhau chưa có biết nông sâu…

Hạnh phúc bay nhanh như gió và mỏng như tơ. Chẳng ai biết đến bao giờ thì chuyện mình phải kết thúc. Đùng một cái, có người muốn chia tay thì người kia cũng đành nhận ra rằng từ lúc này trở đi sẽ không còn êm đềm nữa. Dù có cố níu kéo, dù có gắng giữ chân. Dù có tự dối mình rằng mọi thứ sẽ lại bình yên như lúc trước. Nhưng vết nứt đó, sẽ là khởi điểm cho những lần vỡ vụn về sau.

Chia tay là hết. Chẳng cần biết trong quá khứ đã có những ký ức gì với nhau. Chia tay là xong. Chẳng cần biết đã từng yêu hết lòng và tin hết sức. Chia tay là thôi. Chẳng cần biết giờ phải làm gì với ngần ấy nhớ thương, phải làm sao để thản nhiên xem nhau như người lạ.

Hai người hẹn hứa sẽ yêu nhau đến suốt đời hết kiếp, giờ bỗng thành chẳng còn nghĩa vụ gì nữa trong cuộc sống của nhau.

Cái khoảnh khắc trước và sau chia tay, có một niềm tin đổ sập xuống chẳng cần phân vân, một mối quan hệ lành lặn bỗng nhiên bong tróc, một mối nhân duyên gãy ngang như bao mối tình chóng đến chóng đi khác. Suy cho cùng, yêu thương nhau đến mấy, cũng không thắng nổi sự phũ phàng của định mệnh vốn đã giỏi trêu ngươi!




-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai...

Có lẽ im lặng sẽ tốt hơn cho cả hai, phải không Anh?
Em vẫn yêu Anh như trước, vẫn nhớ Anh như thường lệ đó thôi...
Nhưng mà, thật khó nói ra,
Vì giữa dòng đời hối hả đã có một bàn tay kéo Anh đi xa Em mất rồi...


Em, bây giờ, nhận ra: lòng tham của đàn ông là vô hạn. Em đẹp, họ muốn em đẹp hơn. Em nấu ăn ngon, họ muốn em nấu ăn ngon hơn. Em khéo léo, họ muốn em khéo léo hơn. Họ, chỉ không thích em trở nên thông minh hơn mà thôi.

Có một dạo mà các bạn nữ hay hát bài hát "Anh muốn em sống sao" với một tâm trạng buồn thê thảm. Như thể, việc cô ấy buồn hay vui, hạnh phúc hay đau khổ, đều phụ thuộc tất thảy vào anh chàng mà cô ấy yêu.

Tất nhiên, chúng ta chấp nhận yêu thương một ai đó thì cũng đồng nghĩa với việc trao cho họ cái quyền làm tổn thương mình. Nhưng em thiết nghĩ, đừng làm quá mọi chuyện lên. Chia tay với một người không thương mình, cũng không yêu mình, thì đó là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu, diễn ra chỉ phụ thuộc vào vấn đề thời gian. Cảm xúc ấy có thể buồn, nhưng đừng vương quá lâu, sẽ tự làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Mà thật, em thấy bài hát ấy cũng chẳng có nghĩa lý gì cả. Nói đúng ra, thứ mà bài hát nhắc đến, nếu tinh ý thì nhận ra cái chàng trai cần tìm không phải là cô gái, cũng không phải là tình cảm của cô ấy dành cho anh, mà là một cái bồn cầu - nơi mà khi say đàn ông sẽ tìm đến, nơi mà khi buồn đàn ông sẽ tìm đến, đúng không?

Này anh, không có anh thì buồn thật đấy, nhưng có anh đời em lại buồn hơn!

Em của những ngày tự do là những ngày vô cùng bình yên thoải mái. Em tự làm mình cười, em tự dỗ dành khi mình khóc, em tự vực dậy sau mỗi lần ngã đau, em tự lớn tự trưởng thành. Có anh, em phải lo thế nào để luôn được anh yêu, phải lo tranh đấu với những người con gái khác, phải lo giữ gìn tình yêu không xa tầm với, phải lo rất nhiều thứ mà khi-một-mình em không hề phải lo Tất nhiên, nếu anh là một chàng trai tốt, anh sẽ không để cho người con gái mình yêu phải lo lắng bất cứ điều gì cả, cô ấy sẽ an toàn và an nhiên khi yêu anh. Nhưng anh có chắc chắn được không anh?


Em biết một số bạn gái, vì yêu mà trở nên lệ thuộc rất nhiều vào người yêu. Từ chuyện tóc tai, chuyện quần áo, chuyện thời gian rảnh... Thật ra như thế không có gì không tốt, nhưng thử tưởng tượng xem, nếu mãi tôn thờ và coi chàng trai ấy là mặt trời duy nhất trong cuộc sống của mình, luôn tìm mọi cách xoay quanh anh ấy, sẽ có lúc không còn nhận ra đâu là cái bóng của chính mình. Cuộc sống như thế, thì buồn lắm!

Em, ngày xưa, cũng đã từng là như thế đấy anh!

Em, bây giờ, nhận ra: lòng tham của đàn ông là vô hạn. Em đẹp, họ muốn em đẹp hơn. Em nấu ăn ngon, họ muốn em nấu ăn ngon hơn. Em khéo léo, họ muốn em khéo léo hơn. Họ, chỉ không thích em trở nên thông minh hơn mà thôi.

Em, bây giờ, nhận ra: sẽ không ngây ngốc vì anh chàng người yêu thích em làm cái này mà em không được phép làm cái nọ. Em sẽ cắt kiểu đầu mình thích, xỏ hơn hai cái khuyên tai, xăm một hình xăm nhỏ, sẵn lòng hủy một buổi hẹn hò để đi gặp bạn tán gẫu luyên thuyên - nếu điều đó là hợp lý.

Tóm lại, em sẽ làm những gì mình thích, cho chính cuộc sống tươi đẹp của em. Em cũng sẵn lòng dành một chỗ êm ái trong tim mình cho anh nếu anh chấp nhận cá tính và con người em. Nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng em sẽ coi anh là tất cả, cũng đừng nghĩ rằng vắng anh thì em sẽ buồn. Có nhiều chuyện đáng để buồn hơn là vắng đi một người không coi trọng mình, đúng không anh?



-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Monday, November 17, 2014

Cạm bẫy đổi đời bằng "vốn tự có"

Tôi trả là gì, trả là ai trong cái thế giới đầy sự hỗn loạn này, đơn thuần sự tồn tại của tôi trả có ảnh hưởng gì tới an ninh thế giới.
Sống giả dối, gian manh, lừa lọc lẫn nhau. Tôi không biết phải tin vào cái gì nữa khi chính bản thân tôi cũng đang lừa dối chính mình.
 
Ảnh minh họa

Chưa kịp hiểu điều gì xảy ra, tôi đã thấy cánh cửa phòng đóng sập lại và người đàn ông lịch sự kia bỗng trở thành một con quỷ dữ…

Biết học lực mình yếu không thể vào cấp 3 được, mẹ tôi đành đồng ý cho tôi bỏ ngang để tìm việc làm bởi hoàn cảnh nhà cũng quá khó khăn khi bố tôi mất sớm, sau tôi còn một thằng em trai đang học lớp 6.

Từ ngày nghỉ học, tôi ở nhà cơm nước giúp mẹ và chăm sóc mấy sào vườn trồng cây ăn trái. Một tháng đôi lần mẹ con tôi lại gồng gánh khi thì chuối, khi thì chục trái đu đủ chín tới, cũng có khi là vài chục trứng gà ta nhà đẻ đến chợ bán.

Chắc ông Trời cũng thương, cho mẹ con tôi chút duyên bán hàng nên lần nào mang hàng lên chợ bán, mẹ con tôi cũng bán hết sớm và được giá. Cái vui vẻ, cái đủ đầy của phận nghèo quê mùa có lẽ cũng đến thế là đủ đối với tôi.

Nếu không có chuyến về thăm quê của bà chị họ mẹ tôi, mà tôi gọi là bác đó thì cuộc đời tôi cũng không phải bảy nổi ba chìm.

Bà bác về quê buổi sáng, buổi trưa đã te tái sang nhà tôi, bước chân chưa qua hết cái cổng tre, thấy tôi đang quét sân, bà đã mau mắn: “ối giời ơi, cái Cún còi đấy à, mới hơn một năm không gặp mà phổng phao ra dáng thiếu nữ rồi. Mà cháu bác xinh cứ như diễn viên trên ti vi ấy nhỉ”.

Xấu hổ, tôi lí nhí chào bác rồi trốn xuống bếp dọn dẹp. Không biết bác và mẹ tôi nói những chuyện gì, chỉ thấy trước khi về, bác cứ ngắm nghía tôi rồi gật lấy gật để ra chiều ưng ý lắm.

Tối, mẹ gọi tôi đến bên khẽ khàng: “bác bảo con lên phố với bác, làm bưng bê quán cơm cho bạn của bác ấy, nuôi cơm ăn, áo mặc. Tháng 2 triệu tiền lương con ạ, con thấy ưng ý thì mai theo bác lên phố luôn”.

Nghe xong lời mẹ nói, tai tôi như có tiếng reo, tim đập rộn rã với viễn cảnh mình được lên phố sống và làm việc. Sáng hôm sau, tôi khăn gói theo bác lên phố, trước lúc đi thấy bác đưa cho mẹ tôi một số tiền, nói là tạm ứng trước lương, sau này nếu tôi làm việc tốt, bác sẽ trả nhiều hơn.

Quán ăn mở ở tầng 1 của ngôi nhà khang trang, rộng rãi. Tuy ở trong ngõ nhỏ nhưng rất đông khách vào ra. Quán không bán cơm phở mà là quán nhậu, khách vào quán chủ yếu là đàn ông, khi vào thì háo hức, khi ra thì no say, mãn nguyện.

Thỉnh thoảng tôi lại thấy có một ông khách được bà chủ đích thân dẫn lên gác cùng một chị nhân viên mặc nguyên đồ đồng phục.

Tôi chỉ dám tò mò nhìn hút theo bóng họ, chứ ngay tại chiếu nghỉ nơi lên tầng 2 là một to khỏe, mặt mũi bặm trợn bắc ghế ngồi như tượng.

Công việc của tôi là bưng bê thức ăn cho khách và phụ với một u già mang chén đĩa bẩn mang ra bể nước cho u rửa.

Việc làm cũng nhàn nhã, hứa hẹn được trả lương cao nên tôi phấn khởi, vui vẻ lắm để làm. Thấy tôi chăm chỉ, ngoan ngoãn, bà chủ khen tôi nhiều và hứa sẽ tăng lương nếu tôi làm tích cực hơn.

Một buổi tối, vừa bưng món nhậu lên bàn cho khách, bà chủ đã ra hiệu để tôi lên tầng 2. Đến một căn phòng ngay đầu dẫy, bà chủ gõ nhẹ cửa, một người đàn ông trung tuổi, ăn mặc lịch sự ra mở cửa.

Chưa kịp hiểu điều gì xảy ra, tôi đã thấy cánh cửa phòng đóng sập lại và người đàn ông lịch sự kia bỗng trở thành một con quỷ dữ…

Ông ta biến tôi thành đàn bà khi tôi chỉ vừa chớm bước sang tuổi 18. Thân cô, thế cô, tôi chỉ còn biết khóc. Nhục nhã ê chề nhưng tôi quá hiểu là không thể thoát ra khỏi động quỷ này được bởi sau ngày hôm đó, bà chủ đã thay đổi hoàn toàn thái độ, bà lạnh tanh thông báo cho tôi rằng tôi đang nợ bà một số tiền lớn, đó chính là số tiền bà đã ứng trước để đưa cho mẹ tôi.

Từ đó, tôi vừa làm hầu bàn, vừa mang “vốn tự có” phục vụ cho khách khi bà chủ có yêu cầu. Sau 2 năm lăn lóc chốn bụi trần, bà chủ bị bắt sau đợt truy quét của cơ quan chức năng, tôi trở về quê với hai bàn tay trắng cùng nỗi hận trong lòng vì sự ngu muội, tin vào ảo vọng đổi đời, nơi quá nhiều cạm bẫy, không dành cho những cô gái quê mùa, nghèo khó và chẳng hề va chạm như tôi…

Sunday, November 16, 2014

Anh ơi, Em mỏi chân lắm, đứng chờ Anh lâu như vậy rồi sao vẫn không quay lại?

Có những chuyện bạn không muốn xảy ra nhưng bạn buộc phải chấp nhận.
 Có những điều bạn không muốn biết nhưng bạn buộc phải học.
 Có những người bạn không muốn quên nhưng bạn buộc phải buông tay.
 Bởi ngay cả những điều tệ nhất cũng đều có ý nghĩa riêng của nó .




Tuổi trẻ của Em chắc hẳn chỉ đầy nhóc một đám cảm xúc hỗn độn đối với nhiều người, tất nhiên không thể thiếu Anh. Khác biệt là Em nhớ Anh nhiều nhất có thể, vì Anh là người Em vẫn cứ chờ.

Anh lúc nào cũng nghĩ Em là đứa có nhiều chàng trai theo đuổi. Nhiều khi Anh sợ Em thay lòng bỏ Anh mà đi.

Ấy vậy mà Em bỏ Anh đi thật. Em đi rồi Anh cũng chẳng còn đứng lại chờ Em nữa.

Anh ơi, Anh nghĩ Em đi xa Anh lắm sao? Em vẫn đứng ở đấy thôi, vẫn ngay cạnh vị trí của Anh trước kia. Chỉ là một phép thử ngốc nghếch, hoá ra yêu thương của chúng ta chưa đủ lớn, chưa đủ nhiều để giữ được nhau.

Anh ơi, Em mỏi chân lắm, đứng chờ Anh lâu như vậy rồi sao vẫn không quay lại?

Vì Em là con gái, mà Anh nói Em thật khác biệt nên có nhiều chàng trai thích Em. Trong số đó làm gì có Anh, đúng không? Đơn giản mà, Anh là người duy nhất yêu Em, tiếc rằng chúng ta khi ấy còn quá trẻ con để hiểu thế nào là thương nhớ một người. Chúng ta còn nông nổi mà không biết tin vào tình cảm của nhau. Chỉ cần tin nhau thêm một chút nữa thôi, biết đâu mọi thứ sẽ khác.

Em rất ghét phải đợi. Em càng chán nản hơn khi đợi một thứ đã tuột khỏi tay mình từ lâu lắm. Có vài người sẽ nghĩ Em ngốc nghếch. Em lại tự cho rằng mình đang đi đúng đường. Những tình cảm từ nhiều bàn tay khác trao Emi, Em từ chối. Những yêu thương từ nhiều trái tim khác dành tặng, Em nhất quyết hững hờ.

Có đôi lúc Em giật mình, tự vấn bản thân đang làm gì thế này, tại sao không níu giữ lấy một tình yêu cho chính mình. Em đã từng hốt hoảng sợ hãi Anh ạ. Em sợ mình vô tình làm lỡ hẹn với con tim, vô tình nhiều lần khác nữa để hạnh phúc chạy ngang qua đời mình mà không nắm giữ.

Thực ra, những ngày trời giao mùa cô đơn lắm. Cô đơn như cái cách Em chờ Anh quay về vậy.

Tuổi trẻ của Em chắc hẳn chỉ đầy nhóc một đám cảm xúc hỗn độn đối với nhiều người, tất nhiên không thể thiếu Anh. Khác biệt là Em nhớ Anh nhiều nhất có thể, vì Anh là người Em vẫn cứ chờ.





Kiên nhẫn là gì nhỉ, có phải là mệnh lệnh của trái tim và là kẻ thù của lý trí?

Cái bọn lý trí trong Em nóng nảy lắm Anh ạ, đôi khi chúng giận giữ bức xé cảm xúc. Chúng muốn Em hoặc là nắm lấy một bàn tay đưa ra, hoặc là đi thật xa để tìm kiếm thứ niềm vui an nhiên mới.

Cái bọn cảm xúc trong Em lại ồn ào quá, chẳng bao giờ để Em yên. Lúc thì chúng lôi kỷ niệm ra hành hạ, lúc thì chúng bắt ép trái tim phải nhảy điệu thổn thức. Có những đêm, cảm xúc gọi nước mắt dậy, cấm không cho nó được ngủ yên.
Kỳ lạ Anh nhỉ, nhưng cũng dễ hiểu thôi mà. Có bao giờ Anh phải đợi một điều không chắc chắn không?

Như Em này, cứ chờ Anh về để nói nốt câu xin lỗi, nói trọn câu yêu đương còn lại từ năm ấy.

Em loay hoay mãi, hay tiếp tục, hay bỏ dở, hay đợi chờ, hay bước xa xôi. Anh ơi, Em mệt rồi. Anh về đi...




-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Saturday, November 15, 2014

Vì nỗi buồn lớn nhất đời em... Đã bỏ em đi ...

Trên đời này không có gì là nhất cả! tình yêu chỉ là cảm giác bất chợt đi qua cuộc đời bạn, nhưng nó sẽ theo thời gian và lòng người mà thay đổi. Nếu như người đó rời xa bạn, hãy học cách chờ đợi. Hãy để thời gian rửa sạch vết thương, để tâm hồn lắng lại rồi nỗi đau của bạn cũng sẽ dần biến mất. Bạn đừng mơ ước một tình yêu hoàn hảo, cũng đừng thổi phồng nỗi đau khi nó không còn .



Người ta nói, tìm thấy nhau thì khó, để lạc mất nhau thì dễ. Bây giờ em tin rồi, em tin những gì người ta nói thật rồi, anh ạ!

Em không nhớ rõ, cũng không đếm thử bao giờ, những ngày anh mải miết chạy đi bỏ mình em ở lại. Anh nói anh còn yêu, vẫn thương, và việc em cần làm chỉ là ngoan ngoãn đợi anh về.

Em vì tin anh, yêu anh, vẫn sẵn sàng là người đứng lại. Em không dám rời đi nửa bước, thậm chí em còn cố gắng bấu víu vào thành phố chúng mình đang sống. Bởi em sợ, sợ rằng em trót lỡ rời xa nơi đây một bước chân thôi anh cũng sẽ để lạc mất em.

Nhưng...

Sự chờ đợi có đong đếm được không anh? Hay chỉ là tuổi xanh của em dù ngoan cố cũng đến lúc chuyển màu? Hay chỉ là tình yêu của em dù cố vun đắp thật nhiều cũng trở nên khô cạn?

Anh cứ đi mà không bao giờ nhìn lại. Là anh tự tin rằng em sẽ luôn là người chờ đợi? Là anh tự tin rằng em vì yêu anh sẽ cam tâm chờ đợi?

Có khi nào anh nghĩ, em, đến một lúc nào đó, không phải vì đã hết kiên nhẫn để chờ mà đã quá đau lòng để đợi, em cũng sẽ ra đi?


Để rồi chúng mình lạc nhau từ đó thôi anh. Anh trên con đường phía trước dù ngoảnh lại cũng không tìm thấy bóng em đâu nữa. Em vốn vẫn đứng phía sau dõi theo anh cũng tự chọn cho mình một lối đi riêng. Người ta nói, tìm thấy nhau thì khó, để lạc mất nhau thì dễ. Bây giờ em tin rồi, em tin những gì người ta nói thật rồi, anh ạ!

Chúng mình đều rời những bước chân cuối cùng cho chuyện tình không lối thoát…

Là anh không cần phải lo lắng cho em. Là em không còn hờn giận.

Là anh không cần phải vướng víu bận tâm bất cứ điều gì ở phía sau anh. Là em không tự trút thả nỗi buồn và cô đơn qua từng đêm vắng anh em vẫn khóc.

Là chúng mình cam chịu từ bỏ và tự giải thoát cho đối phương. Là không ai làm phiền tới cuộc sống của ai sau này nữa...



-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Friday, November 14, 2014

Hạnh phúc nay đã vỡ tan như hoa thủy tinh...

♥Đôi khi người ta thích 1 bài hát chỉ vì một câu trong bài hát đó…
♥Đôi khi người ta thích 1 ai đó chỉ vì 1 điều rất nhỏ nhặt của người đó…

Không nên lấy 1 người mình yêu ra làm thước để đo những người yêu mình…
Vì có đo bằng bất kể cách nào thì đối với mình người mình yêu vẫn là hoàn hảo và trọn vẹn nhất ♥




Phải mất bao nhiêu năm thanh xuân nữa em mới thôi hết giật mình về những câu chuyện “đùng một phát… chia tay?”. Kể cả người trưởng thành lẫn những mối tình đầu còn đầy bỡ ngỡ. Ngày hôm nay yêu, nhưng ngày mai đã thành người cũ của nhau trong bàng hoàng, sửng sốt.

Chia tay dễ lắm, đúng không anh?

Em đã từng tin cuộc đời này sẽ không quá khắt khe. Những người yêu nhau sẽ cứ yêu nhau như vẫn thế. Bằng mọi giá ai cũng tìm được cho mình một người để an tâm, mặc những nơm nớp lo vì tình yêu quá đỗi bấp bênh và sóng gió. Họ, sẽ được ở cạnh nhau mãi mãi.

Nhưng có phải em sống quá giản đơn?

Anh kể em nghe đi, họ yêu nhau nhiều thế, sao vẫn phải chia xa? Tình yêu một sớm một chiều nói quên là quên sạch. Người yêu nói nhung nhớ bao nhiêu, gặp người mới thoáng qua đời chỉ vài giây thôi đã lấy hết ký ức ngày xưa ra hất tung mà dốc cạn.

Còn gì cho nhau nữa? Còn lại gì để tin?

Anh kể em nghe đi, trên đời này không có thứ tình cảm vĩnh viễn phải không? Đến tình thân còn có người chối từ, phủ nhận. Đến tình bạn còn có ngày quay lưng ra phản nhau, xem như không biết mặt. Thì tình yêu đã là gì? Cái thứ tình gặp gỡ chưa được bấy lâu và yêu nhau chưa có biết nông sâu…

Hạnh phúc bay nhanh như gió và mỏng như tơ. Chẳng ai biết đến bao giờ thì chuyện mình phải kết thúc. Đùng một cái, có người muốn chia tay thì người kia cũng đành nhận ra rằng từ lúc này trở đi sẽ không còn êm đềm nữa. Dù có cố níu kéo, dù có gắng giữ chân. Dù có tự dối mình rằng mọi thứ sẽ lại bình yên như lúc trước. Nhưng vết nứt đó, sẽ là khởi điểm cho những lần vỡ vụn về sau.

Chia tay là hết. Chẳng cần biết trong quá khứ đã có những ký ức gì với nhau. Chia tay là xong. Chẳng cần biết đã từng yêu hết lòng và tin hết sức. Chia tay là thôi. Chẳng cần biết giờ phải làm gì với ngần ấy nhớ thương, phải làm sao để thản nhiên xem nhau như người lạ.

Hai người hẹn hứa sẽ yêu nhau đến suốt đời hết kiếp, giờ bỗng thành chẳng còn nghĩa vụ gì nữa trong cuộc sống của nhau.

Cái khoảnh khắc trước và sau chia tay, có một niềm tin đổ sập xuống chẳng cần phân vân, một mối quan hệ lành lặn bỗng nhiên bong tróc, một mối nhân duyên gãy ngang như bao mối tình chóng đến chóng đi khác. Suy cho cùng, yêu thương nhau đến mấy, cũng không thắng nổi sự phũ phàng của định mệnh vốn đã giỏi trêu ngươi!



-ST ( Để Gió Cuốn Đi )